PHML's Diary

Tuesday, March 17, 2009

Ganh tỵ?


Hôm nay tự dưng lại tần ngần rồi quay qua hỏi “L có bao giờ bà ganh tỵ với nó không? Hồi trước bà hơn nó, giờ thua nó xa quá!”.

Tôi cười “ Ngày trước có hơn nó sao? Mà giờ L thua X những gì?”.

- Thì giờ thấy nó có vẻ nổi và đẹp hơn xưa rất nhiều.

- Nếu L nói là không hề ganh tỵ chút nào, có tin không? Mỗi người có một định hướng và mục đích sống khác nhau. Nếu lấy suy nghĩ của người này áp đặt lên suy nghĩ của người khác thì sẽ không thể thấy được cái mình muốn thấy.


Cuộc sống không ai biết trước việc gì sẽ xảy ra. Và đôi khi nhìn lại bản thân cũng không ngờ mình thay đổi nhiều đến như vậy. 9/10 số người trước đây gặp lại tôi không thèm chào hỏi, họ thấy tôi, họ nhận ra tôi và họ xem tôi như người xa lạ. Phải rất lâu tôi mới xem được chuyện ấy là bình thường, nhưng đã xem được là chuyện bình thường thì cũng chả còn gì để nói.

Tôi nhận thấy mục đích sống của mình là gì, không còn kiểu trẻ con thích chứng tỏ mình đặc biệt và hơn thiên hạ. Tôi phải sống cho người mình yêu thương, và luôn cố gắng làm cho họ hạnh phúc, thấy họ vui là tôi mãn nguyện rồi. Từ lâu tôi trở thành người an phận, và điều đó đồng nghĩa với rất nhiều người rằng tôi là người vô dụng, không chính kiến.

Đừng tưởng rằng làm cho người mình vô vàn yêu thương được hạnh phúc là điều đơn giản. Đôi khi cố gắng rất nhiều, nhưng mình vẫn nhận ra rằng hình như mình có mang cho họ chút gì đó bất hạnh và lòng mình cảm thấy nặng nề, đau đớn vô cùng. Mẹ tôi dạy cho tôi biết rằng thiên chức của người phụ nữ là hy sinh. Tôi không cao cả thế nhưng tôi đang học để được như thế.

Còn vấn đề so sánh, tôi chưa bao giờ lấy mình so sánh với cô ta cả. Mọi chuyện do những người xung quanh dựng lên thôi. Giữa tôi và cô ấy có vài điểm giống nhau: cao giống nhau, ốm giống nhau, … nên họ lại tự tìm ra những điểm giữa hai thực thể đó có gì khác nhau thôi.

Cô ta tự hào vì mình xinh đẹp, có khối lượng khá các chàng hâm mộ, xài hàng hiệu, có những người bạn cũng rất giống mình… Điều mà ai cũng thấy quan trọng cả. Còn tôi tự hào vì từ trước tới giờ tôi sống khá đạo đức và rất tốt bụng, thứ mà vứt ra đường chó cũng chả thèm tha.

Đừng so sánh nữa, rảnh thì về nhà học ghép hình đi. Để biết rằng chỉ cần sắp sai vị trí một mảnh thì chả bao giờ có thể nhìn thấy được bức tranh trọn vẹn. Và đừng kết luận rằng hoa màu xanh vì do mắt bạn mù màu đỏ.

Cuộc đời cứ như thế bốn mùa thay lá , vậy thôi !



Photobucket
Photobucket

0 comments: