L muốn thốt lên lời xin lỗi với những người không còn cạnh mình. Và muốn nói lời cảm ơn với những ai vẫn còn bên cạnh. Bên cạnh không phải là khoảng cách mà là trong lòng vẫn còn nhớ tới nhau.
Blog cũng gần tròn 4 năm tuổi. Tình cảm L dành cho nó cũng nhiều. Nhờ nó L biết được vài người bạn ảo. L muốn nói lời cảm ơn Hương, vì có lẽ Hương là người vẫn hay an ủi L nhất khi L viết những dòng buồn bã, luôn có cảm giác Hương vẫn hay đọc blog L khá thường. Cám ơn Pika vẫn hay comment nha, biết Pika từ những ngày đầu lập blog, đến giờ thì Pika là bạn nam duy nhất vẫn còn ghé blog ^^.
Cám ơn 12 bạn theo dõi blog L. Trong đó 10 bạn không hề biết L là ai ở đời sống thật. Với blog này L chỉ muốn chia sẻ những cảm xúc rất thật trong lòng mình, còn câu chuyện thì phần lớn L giữ lại cho riêng mình. 12 bạn ấy, L biết không phải ai cũng thường ghé. Và L biết người ẩn danh vẫn hay đọc, cảm ơn bạn nhé, người bạn ẩn. L ẩn danh theo dõi không biết bao nhiêu là trang blog ^^.
Cả những bạn đã liên lạc với L qua mail. Có bạn còn giữ liên lạc, có bạn không. Cám ơn những bạn đã quan tâm L. Các bạn giúp L khẳng định rất nhiều khía cạnh “hiện thực” ở những trang mạng ảo này.
Và Midori người bạn mới quen. L chẳng biết nói gì cả, chỉ mong rằng ngày nào đó M sẽ nhìn thấy được hạnh phúc của mình. Đi qua cơn giông, hạnh phúc chỉ đơn giản là nhìn thấy mặt trời, nó rất đúng với L trong lúc này. Nhưng cuộc sống là một cuộc hành trình dài, chẳng ai biết ra sao ngày sau. Nếu như ta đang nếm trải đau khổ, điều đó giúp ta trân trọng hơn hạnh phúc sau này. Nếu ta thất bại, điều đó giúp ta có lòng cảm thông hơn với kẻ khác. Và nếu ta hạnh phúc, ta lại phải học cách để giữ gìn nó.
Một ngày nào đó L sẽ trở lại. Đôi khi ta cất bước ra đi, dù định rất rõ ngày trở về, nhưng có những điều không phải vạch ra là có thể thực hiện được. Ngày trở lại, có lẽ L sẽ chỉ là vị khách ghé thăm quá khứ của mình qua những trang blog mình viết.
Còn những người bạn, biết đâu chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Tạm biệt nhé bạn tôi, ký ức tôi.
PHML