PHML's Diary

Monday, November 24, 2008

Memories by Within Temptation


In this world you tried,
Not leaving me alone behind.
There's no other way,
I pray to the gods let him stay.
The memories ease the pain inside,
And now I know why.

All of my memories keep you near.
In silent moments,
Imagine you'd be here.
All of my memories keep you near,
In silent whispers, silent tears

Made me promise I'd try,
To find my way back in this life.
Hope there is a way,
To give me a sign you're okay.
Reminds me again it's worth it all,
So I can go home.

All of my memories keep you near.
In silent moments,
Imagine you'd be here.
All of my memories keep you near.
In silent whispers, silent tears.

Together in all these memories,
I see your smile.
All of the memories I hold dear.
Darling you know I'll love you,
Til the end of time.

All of my memories keep you near
In silent moments,
Imagine you'd here.
All of my memories keep you near,
In silent whispers, silent tears.

All of my memories...

Photobucket

tôi hạnh phúc


Mình hạnh phúc…

Đôi khi cảm xúc dâng tràn nhưng lại không hiểu đó là cảm xúc gì? Hình như không phải là nỗi buồn, niềm vui ư lại càng không. Ẩn khuất sau các kệ sách cao cao, tôi rơi nước mắt, thói quen đi nhà sách một mình đến giờ vẫn chẳng có gì thay đổi, mà cuộc sống xung quanh tôi mỗi ngày lại càng thấy sao xa lạ quá. Những gương mặt tưởng là quen nhưng hình như không phải, chỉ là bóng mờ của một ai đó, nụ cười thấy lạ quá nhưng có lẽ đã từng gắn bó với tôi lâu lắm rồi. Tôi lại mâu thuẫn với chính tôi rồi.

Vì một ai đó, tôi muốn thấy lại mình của ngày xưa. Vì một ai đó, tôi muốn ngắm mình trong gương. Nhưng có thể chắc một điều, đó không phải là tình yêu, vậy thì là gì nhỉ? tình bạn ư, không, không phải, đó không phải là thứ tình cảm đó, vậy xếp nó vào đâu đây? Có thể, có thể tôi thấy một nét phảng phất gì đó của mình ngày xưa, vậy là tôi yêu chính tôi, giải thích như vậy hình như chưa hợp lý lắm. À, thời gian sẽ làm rõ mọi chuyện, nhưng hình như trong chuyện này, thời gian sẽ làm nó trôi vào lãng quên. Tôi không có niềm tin tôi tìm được lời giải đáp cho chính mình.

Tất cả lặng trôi, đẩy tôi về với thực tế… tôi hạnh phúc…


Photobucket
Photobucket

có nhiều


Đã có quá nhiều ư?

Mình thật đã có nhiều, rất nhiều…

Sống trong sung sướng nhiều quá, con quên mất giọt mồ hôi của mẹ. Sống trong sự ấm áp quá lâu con quên mất điều đó có được là do vòng tay mẹ ủ ấm…

Và đôi khi mất đi con mới hiểu rằng con đã từng có. Nhưng cũng có những thứ con luôn giữ gìn, càng cố nắm chặt trong tay thì nó cứ như khói… nhẹ nhàng bay đi mất…

Để rồi con sống với niềm vui riêng con, niềm vui do chính bản thân mình tạo ra, lạc lõng với nỗi đau, niềm hạnh phúc ngoài kia…

Giữa những con người nơi đó, chộn rộn với cuộc sống của chính bản thân, họ quên mất giữa người với người có chung dòng máu đỏ.

Không hiểu tại sao khi mở rộng lòng với cuộc sống, đổi lại là những sự mệt mỏi và thất vọng. Thất vọng quá nhiều nên chính con cũng chẳng thể phân biệt được sự thất vọng đó là cho mình hay cho cái tình cảm mà mình đã đem trao?

Vẫn biết tình cảm cho đi là không đòi hỏi… con sông cứ mãi theo dòng chảy đổ ra biển lớn, chỉ có những con nước ròng vẫn hàng ngày chảy , chỉ có những ngày nắng hạn mà không có mưa rào… một ngày nào đó sông sẽ phải cạn khô mà thôi.

Đã cạn rồi còn gì để trao?


Photobucket
Photobucket

cần...



Mình thèm những giây phút tĩnh lặng mặc dù cuộc sống của bản thân chẳng có gì ồn ào, thậm chí là yên tĩnh đến nhàm chán. Đến trường, về nhà, buồn buồn online, cuộc sống chẳng thể đơn giản hơn được nữa, vậy mà vẫn thèm nhiều lắm sự bình yên…

Khi mẹ hỏi ý kiến, gương mặt mình biến sắc, và rất khó chịu, nhưng dòng suy nghĩ lại chạy dọc qua, mình chỉ cười – thôi thì tuỳ ý mẹ. Ai cũng có mong muốn, mình đã là sự thất bại của mẹ, nên cũng chẳng biết phải nói sao. Điều duy nhất, mình muốn nói là hỏi xem mẹ còn nhớ lời mẹ nói khi ở bệnh viện không, mẹ khóc và nói với con chỉ mong sao mẹ khoẻ mạnh để con đỡ khổ… đến tận giờ điều con hằng đêm cầu nguyện là mẹ được mạnh khoẻ, mẹ của con à.

Mẹ muốn hùn vốn làm ăn, mẹ muốn gia đình mình tốt hơn, con có thể sống tốt hơn, tất cả là vì con. Con hiểu chứ mẹ, mẹ đã lớn tuổi, xài đâu bao nhiêu, cũng chỉ muốn tích góp cho con 1 số vốn… đã quá lâu rồi, giấc mơ về cuộc sống của con trước đây cũng đã lụi tàn… những nỗi đau đã qua nhưng con không thể quên… Gia đình mình bây giờ không phải quá chật vật, con có thể đến trường, tiền thuốc của mẹ tương đối có thể lo được… những ước mơ lớn hơn con không dám nghĩ tới.

Con cố giằng để giữ lại ngôi nhà ấy, mẹ khủng hoảng muốn bán nó… nghĩ lại nỗi đau ấy vẫn còn nguyên trong con. Mẹ đã từng không muốn con bước vào con đường làm ăn, làm một viên chức nhà nước mà cuộc sống an bình, con đã theo lời mẹ.

Không dám cản, vì những đồng tiền đó mẹ kiếm, hơn ai hết mẹ hiểu vị đắng của nó… có chăng con là người nhu nhược, nên đến mơ một cuộc sống tốt hơn cũng không có can đảm.

Niềm tin đối với cuộc sống này, với con mong manh lắm mẹ à. Con lại cần lắm sự tĩnh lặng, mẹ ơi!



Photobucket
Photobucket

lang thang phố mưa


Lâu rồi mình không lang thang ngoài xa lộ, chỉ đi lòng vòng những con phố tấp nập trong lòng Sài Thành. Trời vốn lất phất mưa, đã lạnh… xa lộ càng làm mình lạnh thêm… có bạn bên cạnh mà vẫn thấy lạnh…

Cầu Sài Gòn mỗi lần qua lại mỗi lần thấy khác. Khi sáng thì chói chang nắng, chẳng trông thấy gì xung quanh có chăng chỉ duy nhất phía trước mặt mình. Lúc ráng chiều thì chật ních xe, nơi mình thì toàn khói bụi… phương xa kia là cả một vầng trời đỏ… Rồi đêm , ánh đèm choá ngợp, gió thốc mạnh, lặng lẽ bóng soi bóng mặt đường, và lại nơi xa là cả vùng lung linh ngập hồn…

Mưa đổ mỗi lúc một nặng hạt, cái lạnh thấm từ trong ra ngoài… chợt nhận ra thực tế... thôi thì vòng xe về… chẳng nói gì mà sao cổ lại nghẹn…

Tới ngay khách sạn nổi tiếng ở Sài Gòn thì mưa không đơn côi một mình nữa, kết hợp với từng cơn gió cùng thổi bay tất cả những gì mà nó có thể cuốn đi… phố lại càng vắng hơn, những bóng đen núp đâu đó nơi góc đường… còn mình thì vẫn lon ton giữa trời… ngước mặt nhìn đêm… lồng lộng bão giữa lòng nơi cao…

Sunday 5 August 2007 - 01:06AM (ICT)


Photobucket
Photobucket

Có Những Khi Một Mình


Sáng tác: Đức Trí

Đôi lúc tôi hay ngồi 1 mình và hát vu vơ, dù tình thì cứ vô bờ. Để lòng còn hoài nhung nhớ.
Đôi lúc tôi hay buồn ngồi chờ từng ánh sao rơi, thầm ước mong cuộc đời sẽ mãi không vắng xa môi cười.

Và người yêu thương hỡi! Xin em chớ trách tôi vội xa, xin em chớ trách tôi vội quên, những phút giây những lời đã hứa.
Dẫu rằng mai kia xa vắng, bao đêm trắng tôi vẫn chờ mong, bao yêu dấu biết có còn không, cho năm tháng vẫn luôn đợi mong.

Không thấy nhau đôi ngày để lòng ai nhớ thương ai, xin em luôn giữ môi cười, mỗi ngày 1 niềm vui mới.
Bao nhớ nhung xa rồi, còn lại giấc mơ thôi, dù giấc mơ xa vời, vẫn ước mong có em bên đời.

Photobucket

đi tìm


Trong mỗi con người ai cũng có cho mình một khoảng trống, không biết rộng bao nhiêu nhưng đủ để chứa một nụ cười của ai đó, một ánh mắt xa xôi ngày nào, một tiếng nói thân quen… Khoảng trống ấy sẽ nhè nhẹ len lỏi chiếm mất hồn mình lúc nào không hay…

Mình đã có quá nhiều nên đôi lúc mình không biết là mình đã có… còn khi mất đi thì mình ngỡ ngàng… mình liệu đã sở hữu bao giờ đâu mà đánh mất… nhưng mất thật rồi thì mình lật đật cuống cuồng đi tìm… để vô tình cho hiện tại… để rồi ngày qua đi, một chuỗi những thứ thất lạc… mỗi lúc một nhiều…

Có những thứ lý lẽ nói ra nghe rất suông câu, một khi làm thì vấp mãi té hoài mà chẳng tới đâu… Đôi khi mệt mỏi không hiện ra trên khuôn mặt, ẩn khuất đâu đó nơi tâm hồn, nụ cười có đó mà vị chát thấm sâu đầu môi…



Chạy mãi theo bóng người cũng có lúc thấy rã rời

Chạy mãi theo giấc mộng cũng có lúc tỉnh ra

Chạy mãi theo cuộc sống đôi lúc thấy chỉ là ảo ảnh

Chạy mãi

Tìm hoài

Để chi?

Monday 13 August 2007 - 01:08AM (ICT)


Photobucket
Photobucket

lòng sông


Mỗi con sông mang trong lòng mình dòng nước ngọt ngào, theo lẽ tự nhiên cần tồn tại thì tất cả đều đổ ra biển lớn, thế nhưng dù biển có vị mặn, nhưng lòng sông luôn giữ lòng mình vị ngọt ngào, man mác...

Để tồn tại, để đạt được những điều mình muốn,chắc rằng phải nếm trải vị mặn đến chát ngấm của dòng đời. Nhưng L tin, tin rằng những người L yêu thương, những tình cảm đó sẽ luôn mãi ngọt ngào, dù sao đi nữa… không thể chia sẻ tất cả cho nhau… không thể cùng vượt qua sự thử thách… nhưng những tình cảm mà tất cả chúng ta đã có là sự thật, đã dành cho nhau những thứ tốt nhất mà ta có thể trao tặng… hà cớ gì phải rũ bỏ nó đi.

Đôi lúc vì bản thân mình, vì bảo vệ chính mình, vô tình ta làm đau nhau… Những dòng ngọt ngào ta dốc hết trao người để đổi lấy những giọt nước mắt mặn đắng. Nhưng L tin, tin rằng đó là điều vô tình… đã biết mình vô tình rồi hà cớ gì lại tiếp tục như vậy… tôi đau sự thật điều đó có thể làm bạn cười?

L tin những người L đã yêu thương đều xứng đáng với tình cảm mà L đã dành tặng. L cũng tin rằng không phải chỉ vì các con sông đều phải đổ ra biển, mà tất cả các dòng sông đều mang vị mặn…

Photobucket
Photobucket

trở về


Sống quá lâu trong thế giới của bản thân mình, L đã bỏ quên tất cả những gì đang diễn ra ngoài kia. Khi bản thân càng cố hoà nhập vào cuộc sống bình thường đó, thì lại càng thấy trống vắng và lạc lõng hơn, mình có cảm giác như tất cả quay lưng lại với chính mình, tại sao mình lại nghĩ như vậy nhỉ?

Càng cố thân thiện, dễ gần thì sự bức bối trong lòng lại càng nhiều hơn, càng cố gắng mọi thứ càng trở nên vô vọng, có lẽ mình là một người bỏ đi. Đành trở về với thế giới của mình thôi.

Khi rời khỏi cái vỏ ốc, bước ra bên ngoài, tất cả những gì mình nghĩ là tươi đẹp đều đem lại cho mình cái cảm giác khó chịu… khó chịu với những tiếng cười, khó chịu với những lời nói chói tai, khó chịu với cái ánh mắt ngây thơ đến dại người, khó chịu với tất cả những gì xảy ra chung quanh …

Mình bất mãn với mọi thứ, nhưng xét ra do chính mình vô dụng. Nhìn bản thân và chấp nhận cái tôi đây vô dụng, nó đau trong lòng âm ỉ…

Để quên đi một sự kiện, chỉ cần đi ngủ, để quên đi một người cắt hết tất cả những gì có thể liên quan đến người đó. Để quên bản thân mình làm sao đây, làm sao có thể không nhìn thấy bản thân mình nữa, làm sao để quên cái tôi đang hiện hữu… tất cả là tự huỷ hoại bản thân mình mà thôi.

L trở về với gia đình mình thôi, với ngôi nhà mục nát, với người mẹ già, với thế giới của riêng mình thôi…



Photobucket
Photobucket

Có Những Niềm Riêng


Sáng tác: Lê Tín Hương

Có những niềm riêng làm sao nói hết
Như mây như mưa như cát biển khơi
Có những niềm riêng làm sao ai biết
Như trăng trên cao cách xa vời vợi.

Có những niềm riêng lệ vương khóe mắt
Như cây sau mưa long lanh giọt sầu
Có những niềm riêng làm tim thổn thức
Nên đôi môi xinh héo hon nụ cười.

Này niềm riêng như nước vẫn đầy vơi
Đâu đây vang vang tiếng buồn gọi mời
Ôi nỗi sầu đong chất ngất
Như một ngày như mọi ngày
Như vạn ngày không thấy đổi thay.

Có những niềm riêng lòng không muốn nhớ
Nhưng sao tâm tư cứ luôn mộng mơ
Có những niềm riêng gần như hơi thở
Nuôi ta cô đơn nuôi ta đợi chờ.

Có những niềm riêng một đời dấu kín
Như rêu như rong đắm trong biển khơi
Có những niềm riêng một đời câm nín
Nên khi xuôi tay còn chút ngậm ngùi

Photobucket

con đường vẫn dài...

Tuần sau lại đến trường, một mùa hè chẳng có gì để viết, cũng chẳng có niềm vui, cũng chẳng nhiều niềm đau… một chút day dứt… một chút tủi thân… một chút hơi chán… Chán vì không phải lo lắng gì, quá rảnh rỗi, chỉ ngủ, ăn, ngủ, ăn… vậy mà sụt mất 1,5 kg… Không hiểu nổi…

Lại loanh quanh phố, hao xăng khiếp…!!! Đến 4 cái ngân hàng, mỗi ngân hàng rút 1 tờ xanh… rảnh khiếp… ngày qua ngày lại shopping, đi hai ba cái nhà sách mua được 1cây bút, 1 xấp memo stick… rỗi khiếp…

Lang thang hít bụi Sài Gòn, có lẽ mình sợ phải sống quá lâu, nên hít khí thải nhiều một chút…

Mỗi thứ một chút, không biết đã đầy được chưa lòng mình nhỉ?

Nỗi nhớ đổ đi vẫn đầy, hối hận chèn hòai xuống vẫn cao, niềm tin rót bao nhiêu cũng trống, tình cảm dõi hoài vẫn quá xa xôi…

Sự thật không đối diện vẫn rành rành ra đấy, dối trá muốn xóa bỏ thì lại bao trùm.

Con đường vẫn dài hun hút L à, đứng lên đi tiếp nào…

Tuesday 24 July 2007 - 12:53AM (ICT)


PHML

mình cũng như họ sao?


Mình đã luôn trách tại sao con người lại có thể sống vô tình đến vậy? Tại sao họ lại thờ ơ với những nỗi đau xảy ra ngay bên cạnh họ. Mình đã căm thù tất cả những điều tồi tệ mà những con người tàn nhẫn đã đem lại cho mình. Vết thương nào cũng lành, nhưng vết thương nào cũng để lại vết tích, ít hay nhiều mà thôi…

Luôn mù trước mọi chuyện xảy ra, luôn câm trước mọi điều bất bình, không bao giờ nghe thấy mọi thứ, đó là con đường mình chọn, sống với bổn phận và nhiệm vụ của mình… còn mọi người cho mình là gì nhỉ? Một con ngốc, chỉ có biết ăn, ngủ, đua đòi…có não nhưng chẳng khác đậu hũ là mấy !!! Thế là tất cả những gì mà những con người họ nghĩ làm người, ai mà chẳng phải thế, chiếc mặt nạ không cần thiết khi người đối diện với mình là một đứa ngớ ngẩn…

Tự hỏi lòng thật sự mình là một kẻ ngớ ngẩn hay một tên nhu nhược??? Hay bản thân mình thật sự là vậy???

Bất chợt một lúc nào đó, người bên cạnh lại nói rằng “L ơi, mày nhẫn tâm thiệt”.

Đáng sợ thật, tôi luôn nhắc nhở bản thân mình rằng, những gì người ta đã gây tổn thương cho mình, mình không bao giờ được làm điều đó với người khác, mình đã quá đau vì những điều đó, đừng lặp lại điều đó với người khác… nhưng chẳng biết từ lúc nào mình quá vô cảm với những gì xảy ra trước mắt mình…

Biết mọi chuyện để phải sống cùng nỗi đau, có những tưởng nước mắt của người khác thì cảm động, nước mắt của mình thì chắc là bùn, chỉ vấy bẩn áo người thôi, máu người ta là máu đỏ, còn máu mình có đổ thì cũng chỉ là nước lã chăng?

Còn giả lơngơ không biết gì… thì là người nhẫn tâm…vô cảm…

Tất cả là lỗi tôi sao???

Friday 27 July 2007 - 09:15PM (ICT)


Photobucket
Photobucket

hóng gió đêm

Nguồn ảnh: sưu tầm

Không biết tự bao giờ mình chẳng còn ra lan can đứng hóng gió nhỉ. Lâu quá rồi, từ cái hồi còn xách cái đèn dầu, tô cơm ra lan can ăn rồi chơi trò gia đình… gia đình chỉ với một bóng nhỏ… cái đầu bé nhỏ ấy chưa hiểu được sự rộng lớn của đời người, chưa biết được sự lẻ loi trong tâm hồn chỉ bé tẹo…

Làn gió qua nhẹ nhàng quá,dịu dàng quá… thời gian cũng vô tình quá… ánh đèn đường vàng vọt quá, đời người loanh quanh đến cuối đời liệu có sáng hơn ánh đèn kia không?

Ngẫm ra mình hơn ai mà lại nhìn sự đời, có ngắm, có soi vào đó thì lại thấy bóng dáng nhỏ của mình mà thôi… có lẽ đêm quá khuya rồi, cảm giác trống trải, hay chỉ vỏn vẹn là nỗi sợ hư vô của con người khi lẻ loi với cảnh đêm…

Gia đình với 2 bóng nhỏ phụ nữ, với ngôi nhà long chong cố đứng vững với thời gian, mọi thứ chợt hiện ra già nua, cái ánh đèn hắt nơi cửa càng làm gương mặt ai đó cũng già nua đi…

Sống với nỗi niềm, ai mà không có riêng cho mình một ít niềm đau, thời gian cùng việc bon chen kiếm sống không dành cho con người khỏang trống để nhìn lại mình, quay đầu nhìn lại… có chăng chỉ là niềm xót xa…

Nỗi sợ bâng quơ đến, nhưng ra đi thì lại không dễ dàng, để đêm nay có người đứng hóng gió ngòai lan can…

Sunday 29 July 2007 - 03:02AM (ICT)


PHML