PHML's Diary

Friday, December 31, 2010

Tạm biệt 2010


Vài phút nữa là sang năm mới. Thêm một tuổi, thêm một nếp nhăn, còn thêm gì nữa nhỉ? Thành công, thất bại, hạnh phúc, hay bài học trong cuộc sống…

Với mình năm 2010 có lẽ là năm đánh dấu cho giày cao gót, thứ mà chắc mẫm 5-6 năm nay rồi không dùng đến.

Học thì ngồi thôi, nhưng khi lên phòng thí nghiệm phải leo 4 tầng lầu. Thời gian trong phòng thí nghiệm chả ai bắt đứng, nhưng cứ loay hoay đứng mãi, đến khi xong việc thì than mỏi giò. 2 năm làm nhóm trưởng nên đa phần đại diện thuyết trình là mình, thuyết trình thì giày cao gót cho đẹp dáng. Nhưng cũng chỉ thuyết trình cho những gương mặt quen thuộc, quá quen nên cũng quên mất yếu tố ngoại hình. Cứ hết chạy vào chạy ra, đế bệch có lẽ lựa chọn phù hợp hơn.

Năm nay mua chắc hơn 8 đôi giày, nhưng đến giờ còn sử dụng được chỉ 8 đôi. Trong số đó 4 đôi cao 7 phân đế nhọn, 3 đôi 7 phân đế bằng, và một đôi sport để tập thể dục thì tất nhiên đế thấp. Một năm đánh dấu kỷ lục trong suốt hơn 6 năm qua về việc mua sắm.

1m63 không phải là cao, nhưng so với chiều cao trung bình người Việt Nam chắc mình được xếp vào hạng trung bình chứ chẳng thể lùn. Trong lớp so với nữ, có đủ tự tin để nói rằng mình cao nhất. Mang giày đế thấp thì cũng 2 phân, vừa tầm 1m65.

Nếu bước vào cấp 3, luôn mang giày cao gót, và luôn cố tỏ ra nổi bật. Thì ngược lại, những năm tháng đại học chỉ muốn mình là một cái bóng, luôn cố gắng để phù hợp với chung quanh. Khi ai cũng nháo nhào khẳng định bản thân mình, thì mình lại vật vờ như xác chết.

Càng ẩn dật hoà nhập với chung quanh, càng thấy rõ sự thờ ơ ghẻ lạnh. Vứt bỏ thói quen bản thân, bỏ sỉ diện tự ái, hoà nhập vào cuộc tán gẫu, lại càng nhận rõ rằng cứ nên câm lặng lại hay hơn.

Và bây giờ, không có lấy một người bạn bên mình.

Tự hỏi bản thân nhiều lần, đã sống thế nào để ra nông nổi thế. Nhưng vẫn chưa tìm ra câu trả lời xác đáng. Thôi thì cứ sống theo xã hội với “nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa” vậy. Nơi mà con người ta liên hệ với nhau bởi dính líu đến vật chất hơn là tình cảm.

Bản thân đang thay đổi, đang tự thức trở về con người trước đây, và đang cố gắng điều chỉnh để phù hợp thay vì quá đà như những tháng ngày mới lớn.

Giờ đây lại yêu thích trở lại đôi giày cao gót, tự tin sải bước với nó mà chẳng bận tâm có phù hợp hay không. Rõ ràng rằng việc mang giày bệch đi vững vàng hơn giày cao gót, nhưng giày cao gót lại thể hiện việc vững vàng là chính mình.

Đôi khi bản thân không dám mang giày cao gót để hợp hơn với người đi cạnh. Nhưng giờ đây, bản thân cảm thấy thoải mái khi đi một mình, mà chẳng cần phải bận tâm người bên cạnh có hài lòng hay không.

2010 năm của những đôi giày cao gót. Tôi yêu những đôi giày cao gót.
PHML