PHML's Diary

Wednesday, June 10, 2009

RE: nhắn gửi ngày mai

Nguồn ảnh: sưu tầm
Chiều nay trời quả thật mưa dù trưa rất nắng. Nhưng mưa không làm ướt đủ tâm hồn tôi, tôi lại mỉm cười thật tươi mà lẽ ra tôi phải khóc. Đôi khi tôi cũng tự hỏi sao mình tỉnh thế, cứ khóc thì đã sao, đế cho mọi người biết rằng mình cũng biết đau. Nhưng lại tỉnh đến thế, vẫn đùa được, vẫn cười được. Để khi mọi cảm xúc chất chồng thành đống thì lại chui vào đâu đó, rấm rứt khóc, hay nốc tí rượu để ngủ quên. Nhẽ ra tôi không nên là con người như thế. Tại sao tôi phải sống như vậy?

Yêu mày lắm mưa ạ, cám ơn ông trời vì đã để mưa rớt vào ngày hôm nay. Cám ơn vì tôi không lẻ loi một mình, vì có mưa đã khóc dùm tôi, để tôi có thể mỉm cười.

Trời không u ám mà lòng tôi xám xịt giăng đầy. Rồi hôm nay sẽ qua đi, và ngày mai bình minh ló dạng, trời có mưa nữa không?




PHML