PHML's Diary

Thursday, November 25, 2010

Móc bông tuyết


Sài Gòn lạnh ngứa tay, vừa xem phim dài tập, vừa móc, vừa nhâm nhi. Thiếu một em mèo vọc len.

Còn 2 cái túi xách, 2 cái khăn dang dở chả biết chừng nào xong. Nghi sang năm vẫn i xì, cái gì cũng làm theo hứng chả biết bao giờ mới hoàn thành. Mong trời SG thường xuyên lạnh thì mới duy trì được cái hứng cầm kim.

Hy vọng giờ này sang năm sẽ có 1 em mèo và một DSLR để khoe sản phẩm. Điện thoại chụp hình tệ quá!

Bạn có thể dùng nó để làm móc khoá, móc treo di động (chắc chắn không bị trầy), treo trang trí túi xách mang âm hưởng mùa đông, chào đón giáng sinh.

Hy vọng mọi người có một bông tuyết thật xinh mà không bị tan ^__^.


Photo-0730a

Chart
Photo-0730a

PHML

Friday, November 12, 2010

ảo tưởng

Source photo

Liệu cuộc sống của tôi có phải tồn tại quá nhiều những ảo tưởng hay không?

Sáu năm qua, tôi lần lượt bỏ đi bản thân mình để cố hoà nhập vào một thế giới. Để cố gắng có một cuộc sống an lành, tôi lùi từng bước, nhịn từng chút, những giọt nước mắt câm lặng giấu cho riêng mình, để đổi lại cái tôi luôn mong mỏi: sự yên bình.

Tôi gần như rơi vào trạng thái của một kẻ điên, để biết rằng sẽ chẳng có ai cứu mình nếu chính mình không tự giải thoát cho mình. Tất cả những gì tôi cố gắng trong chừng ấy năm qua đều hoàn toàn vô ích.

Liệu có phải để tồn tại thì ta phải chà đạp kẻ khác? Để có sự yên bình thì phải tìm cách khoá mỏ, làm cho những thứ chung quanh phải tàn tật đi?

Niềm tin của tôi hết lần này đến lần khác cứ dần dần sụp đổ? Tôi nên tin vào điều gì? Đấu tranh sinh tồn hay tính nhân bản của con người?

Một kẻ như tôi hoá ra đã ảo tưởng về thế giới này nhiều đến vậy sao?

Những giọt nước mắt ảo tưởng rơi trên cuộc đời đầy ảo tưởng.

PHML

Monday, November 8, 2010

Sang Ngang


Tác giả: Đỗ Lễ
Trình bày: Ngọc Anh - Bằng Kiều



Thôi nín đi em lệ đẫm vai rồi, buồn thương nhớ ơi
Anh hỡi đôi mình mộng nay đã tan, tình đã dở dang
Em khóc những chiều anh xót xa nhiều thương cho tình yêu
Nỗi buồn chua cay khi lòng đổi thay thôi hết sum vầy

Nếu biết rằng tình là dây oan
Nếu biết rằng hợp rồi sẽ tan
Nếu biết rằng yêu là đau khổ
Thà dương gian đừng có chúng mình

Lau mắt đi em gần hết đêm rồi
Buồn thương nữa sao mai bước sang ngang
Lòng thêm nát tan tình đã dở dang
Thôi khóc làm gì đã lỡ duyên rồi thương nhau làm chi
Nỗi buồn chua cay khi mình chia tay xa cách nhau rồi

Friday, November 5, 2010

Ai chết đầu tiên?


Trưa đang ngủ mà nghe má ở dưới nhà la oai oái vụ vàng lên. Và vì vàng lên nên tự dưng ăn mắng, nhà có 2 má con, giận ở đâu toàn đem về nhà xả và mình được hưởng trọn. Định đối đáp lại vài câu, vì quyết định đâu phải của mình, nhưng may mà nhịn kịp. Ai bảo mình là con của “bả” chi.

Chiều chẳng thể ở nhà, cứ tránh mặt cho nó an toàn. Ra ngồi café, gặp vài người, và lại được nghe về “vàng”. Nghe ai đó nói rằng vàng cũng như bất động sản thôi, rồi sẽ xuống. Vàng đã lên thì không thể xuống, có xuống thì tí tì ti, vài hôm lại tăng nhè nhẹ đến giá trước đó. Nó không làm một cái ồ để giật bắn người nhưng loay hoay vài bữa thì giá cũng thế thôi.

Gần đây lòng nhẹ bâng, không biết do tác dụng của thuốc, do tác dụng của hoàn cảnh, hay do tác dụng của những thay đổi ở lòng mình. Muốn dừng lại việc im lặng, muốn dừng lại việc hy sinh, và muốn dừng lại việc cố làm người tốt. Hình như ngoài tiền ra thì hiện tại không còn gì để quan tâm nữa. Thôi đặt hy vọng vào con người, để khỏi thất vọng. Mình dừng lại việc kiếm tìm “tình người” trong xã hội lúc nhúc bộn bề. Mình cười nhẹ nhõm cho sự khinh khi vẻ ngoài của mình, và chấp nhận bản thân mình là kẻ tàn phế tình cảm. Thôi không tự dằn vặt bản thân vì những con người xung quanh nữa, không lo sợ việc thiên hạ nhìn mình như quái vật ghê tớm. Mình chỉ trở thành tấm gương phản chiếu những gì mà họ soi vào thôi.

Dại mồm thế nào mà tự dưng lại thốt ra “vàng lên thế này thì năm nay chỉ có lỗ, xem như nghèo đi một bậc”. Ai đó bảo rằng “có tiền thì bày đặt mua vàng, nghèo thì vàng lên hay xuống cũng chẳng ảnh hưởng gì vì có mua được đâu mà lo.” Chu mỏ ra định cãi rồi nhưng lại thôi. Nhiều năm quen với việc người ta chỉ con chó và bảo con mèo thì cũng phải cười gật đầu. Có những người bạn quan hệ 7-8 năm trời cũng chưa từng một lần tranh cãi.

Nhìn thẳng vào sự thật thì trên đời này chẳng ai bận lòng biết đến sự tồn tại của mình cả, chẳng ai thèm quan tâm đến mình đâu, nên tốt nhất đừng có phô bày cái tôi kịch cỡm của mình ra. Bóc trần mình để cho người khác hiểu thì chỉ bị thương tổn thôi, số đông vẫn thích phán xét hơn thông cảm.

Không hiểu tại sao người ta lại cho rằng việc vàng lên lại giống với bất động sản. Vàng là thước đo giá trị của tiền, bất động sản thì không. Bất động sản dù có lên thế nào cũng rất ít ảnh hưởng đến giá cả thực phẩm, sinh hoạt phí, chỉ mỗi giá thuê nhà là tăng thôi. Nhưng vàng lên thì kéo theo mọi thứ khác sẽ lên từ thực phẩm thậm chí đến cả vận chuyển cũng lên theo, và đương nhiên giá nhà cho thuê cũng sẽ lên cùng dù bất động sản lúc này có đóng băng đi nữa. Đồng tiền mất giá, người chịu khổ đầu tiên là ai? Là thằng giàu có ư?

Nếu bạn mua vàng ở thời điểm giá chưa lên thì đó là cách bảo toàn tài sản của bạn, cách tránh tài sản của bạn bị “mất giá”. Còn bạn cho rằng bạn không có tiền mua vàng nên chẳng ảnh hưởng gì cả, cũng đúng nếu thu nhập của bạn tăng theo tỉ giá vàng, và vốn của bạn được sinh lãi cao hơn mức giá vàng lên.

Từ đầu tháng chín giá vàng là 30, đầu tháng 11 giá vàng chạm 35. Cứ tính 34 thôi, 1 cây vàng lời 4tr bạn không phải đổ mồ hôi sôi nước mắt, chỉ ngồi đó nhìn giá vàng lên. Hai tháng với số vốn và tỷ lệ lãi đó, L chưa thấy đầu tư vào cái gì sinh ra lãi nhiều hơn vào lúc này. Vàng lên với L thì cuộc sống cũng sẽ khó khăn hơn, bởi L không phải là kẻ giàu.


PHML

P/s: Đừng tin những gì L viết, vì L chỉ là đứa vô dụng thiếu kinh nghiệm, nói giỏi hơn làm. Và có chút tí vấn đề tâm lý ^__^.

Cứ xem như mượn giá vàng câu “view” vậy. Dạo này mắc bệnh tự tin của giới trẻ, nói ra suy nghĩ của mình nhiều quá, nhưng không sao cả, vì mình còn trẻ mà, mới hơn 20 tí chứ mấy ^__^