PHML's Diary

Friday, January 30, 2009

Thứ Sáu, 30/11/2009 - Mùng 5


Sáng nay thức sớm, xuống nhà đã nghe tiếng mom lào xào ngoài cửa với mấy bà lạ hoắc. Thì nhà có hai mẹ con, dù tôi có ở nhà suốt 24 tiếng một ngày thì mom tôi vẫn thấy trống.

Tôi nghe người ta bảo rằng mom tôi bây giờ sướng. Đến giờ tôi cũng không biết sống như thế nào là sướng, và như thế nào là khổ. Có lẽ với rất nhiều người nghĩ rằng bởi lẽ tôi chưa từng khổ nên không biết rằng mình có cuộc sống sung sướng. Mà thôi, cuộc đời tôi còn dài lắm, còn đang thời con gái, nên chưa biết rõ mùi đời. Con đường phía trước là núi cao hay vực thẳm có trời biết.

“Trắng da vì bởi mẹ cưng
Đen da vì bởi lội bưng nhổ bàng”

Chuyện tôi sướng thì bàn sau. Tôi sẽ kể số phận sung sướng của mom tôi. Lấy tôi soi vào đó sẽ biết ngay tôi khổ hay sướng.

Mom tôi sinh ra trong một gia đình đông con, nghèo khó. Thời chiến nên chuyện mạng người còn rẻ bèo chứ đừng nói đến cơm no. Mẹ tôi được gời lên Sài Gòn đi ở cho nhà người ta để ít ra thì nhà bớt một miệng ăn, lại có thêm chút ít nuôi em, lúc ấy mẹ tôi 12 tuổi. 18 tuổi bà may mắn được vào làm công nhân cho một nhà máy, từ ấy tiền hàng tháng bà có được bao nhiêu cũng gửi về nhà, tết được tặng vải bà cũng gửi về cho em may áo, trung thu hộp bánh 4 cái bà không dám ăn cái nào, tất cả đều gửi cho gia đình. Sau 18 năm nuôi em, đến dì út tôi cũng đã có con, mẹ tôi vẫn lẻ loi có một mình. Chuyện anh em của mẹ tôi không muốn xen vào, nhưng có lẽ nhờ họ ai cũng vun đắp cho hạnh phúc riêng mình nên bà mới quyết định có gia đình riêng để sinh ra tôi. Thời con gái bà có sung sướng không? Hy sinh cho gia đình như thế hình như vẫn còn chưa đủ?

Bà lập gia đình, sinh ra tôi nên sung sướng của bà gắn chặt với tôi. Đến bây giờ thi thoảng tôi cũng định bụng có người yêu, nhưng ngẫm tới ngẫm lui, không biết vai trò thằng đàn ông trong nhà là để làm gì. Tôi bao nhiêu tuổi thì bao nhiêu năm bà vất vả một mình tất tả ngược xuôi nuôi tôi. Ký ức tuôi thơ tôi có rất nhiều điều tôi không muốn nhớ. Cái chân giường gãy, cái nhà dột, cái bếp hư, những đêm tôi nằm viện cũng chỉ có cái bóng của bà in hằn lên trí nhớ tôi. Cuộc sống thị thành bon chen với hai mẹ con tay trắng dắt díu nhau có sung sướng không?

Đến giờ mẹ tôi vẫn chưa nhờ vả gì được tôi, ngoài việc tôi xin tiền bà đi shopping, đi long nhong chơi, việc nhà chả mó tay. Bà thật sự sung sướng!

Gia đình, chồng con bà có cũng như không. Âu là hy sinh cho người mình yêu thương không cần nhận lại cũng là hạnh phúc.

Bạn bè tôi vẫn bảo rằng “mày mà khổ trên đời này chả còn ai sướng”. Mom tôi lại đau đáu nhìn tôi “tội nghiệp con tôi”.


“Cơm người khổ lắm ai ơi
Không như cơm mẹ vừa ngồi vừa ăn”

Cuộc đời tôi có được như bà hay không? Có sung sướng hơn bà hay khổ hơn? Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên! Không phải cứ dốc hết lòng là có thể làm được điều mình muốn.

Bởi thế tối nay ăn chơi thôi! Tối nay đi chơi vui về kể tiếp.

Photobucket
Photobucket

Sàm

Nguồn ảnh: sưu tầm
Tự dưng bữa ni nhận được tin nhắn, chả hiểu mô tê gì cả, chắc là nhậu xỉn òi, nhắn nhầm. Lại làm mình suy nghĩ tùm lum rồi. Rỗi việc quá, mình bị điên rồi. Mong đến ngày đi học sớm sớm, bận tí không phải suy nghĩ vớ vẩn.


Mai chắc là café thôi, cũng lâu òi không có lang thang café nhỉ. Nên đi café 2 mình, hay mình ên nhở? Tuần sau đến ngày lĩnh money, nên shopping hay để dành nhỉ? Dự trù là 2 tháng nữa thì lương sẽ tăng, nhưng lãi suất ngân hàng thì đáp sàn kỳ hạn tuần sau, vậy là lỗ hết 1 tháng không có khoảng chênh lệch để bù qua sớt lại. >>Tổng kết: lỗ toàn tập.


Vì một tin nhắn mà làm mình mất ngủ. Tội đáng bị sét đánh, tội là người nhắn chứ không phải người nhận đâu nha.


Chỉ vì một tin nhắn mà lại viết sàm. Sàm quá cỡ L ơi!



PHML

Lạc Mất Mùa Xuân


Nhạc Ngoại

Lời Việt: Lữ Liên

Dìu em đến đem cho đời anh thôi hoang vắng
Tim ta say đắm đã yêu em trong cuộc tình
Dòng tháng năm đó đã cho tình yêu em tha thiết
Những ái ân để phôi pha
Đành hỡi đuyên kiếp em bước đi trong chiều mưa rơi
Lặng đứng trên bến anh với trông thuyền ra khơi
Những tháng năm đếm lá theo mùa thu chết
Những thu chết
Xuân về cho cây xanh lá,
có riêng mình anh, lạc mất mùa xuân
(Cớ sao tình ta chỉ có mùa thu)
Đêm đêm nằm nghe hồn bâng khuâng,
Bên song anh trông đầu non trăng xế
Thương bèo trôi theo sông nước
biết bây giờ em lạc bước về đâu
Tương tư về thương đôi mắt nâu
Đêm đêm tìm trong màn tối muôn sao
Ngồi suốt canh vắng lãng quên sầu thương trong men đắng
Cơn say mê đắm sóng dâng cao ngọn thủy triều
Rồi thấy thấp thoáng bóng em về chìm trong đáy cốc
Đôi mắt ưu buồn thiên thu
Rồi nắng mai đến mây trắng bay khi tàn cơn say
Tình đã xa vắng nỗi nhớ vẫn còn đâu đây
Những tháng năm đến lá theo mùa thu chết
Những thu chết
Xuân về cho cây xanh lá,
cớ sao tình ta chỉ có mùa thu
Đêm đêm nằm nghe hồn tương tư
Bên song đầu non tàn canh bóng xế
Thương bèo trôi theo muôn hướng
biết bây giờ em lạc bước về đâu
Em ơi, chờ em đến kiếp nao?
Xin cho ngày sau, mình mãi bên nhau.