PHML's Diary

Thursday, June 18, 2009

nhìn lại

Nguồn ảnh: sưu tầm


Sáu năm trôi qua, thành công chỉ chút ít, nhưng kết quả sau cùng thì đôi khi theo mình là sự thất bại. Trong ngần ấy năm, mình biết rất nhiều chuyện nhưng chỉ lặng im cúi đầu. Mình chấp nhận là một con ngốc bị khinh khi để hướng tới hai chữ bình yên.

Sau khi mẹ bị tai nạn giao thông, kinh tế gia đình vào ngõ cụt. Mình đã thay đổi hoàn toàn cách sống để phù hợp với hoàn cảnh hơn.

Hôm nay mình chủ động chat với một người quen cũ, đúng như những gì mình nghĩ. Họ xem thường mình ra mặt vì nghĩ rằng mình chỉ là một người hai bàn tay trắng. Thật lòng, ngày trước, mình cảm thấy có lỗi rất nhiều, với một đứa luôn được nuông chiều, mình không quan tâm đến cảm nghĩ người khác. Mình đã nghĩ rằng so ra mình có lỗi nhiều hơn họ, nhưng bây giờ thì thấy an lòng hơn rồi.

Ngày mẹ nằm viện, chưa bao giờ mình nghĩ cuộc sống của mình có thể được như ngày hôm nay. Mình đã thấy cái sống đáng sợ hơn việc chết đi. Nhưng giờ đây mình có thể tung tăng không phải vất vả làm việc cũng có tiền tiêu vặt, dù rằng không thể tiêu theo kiểu giơ tay quá trán như ngày xưa nữa. Với tiền tiêu vặt, nếu tiết kiệm thì cuối năm mình có thể đủ tiền để du lịch các nước láng giềng.

Thứ hàng đêm mình nguyện cầu là mong sao mẹ mình khoẻ mạnh, để nhiều khi bà làm mình khóc thì mình có thể an tâm long nhong đi đâu đó xả hơi. Chứ lâu lâu, bà đi bệnh viện mà cứ như đi siêu thị thì tội mình lắm ( chả dám đi đâu hết).

Ngoài ra mình không thể tìm được ai đó hiểu mình, nhưng vẫn có một đứa bạn xếp mình sau thằng bồ nó, như thế có lẽ đủ rồi. Thi thoảng 2 đứa đi ăn cùng nhau, rồi nó lại ngồi thừ ra ngắm mình xong, rồi phán cho một câu “ ê L, mày trắng ghê luôn đó, nhìn như bị bạch tạng vậy” hay “L, mắt mày to ghê, gần bằng mắt bò”.

Quá khứ nên đóng lại và sống hết lòng cho những người đang yêu thương mình ở hiện tại. Bức ảnh sáu năm qua L luôn để ở tủ sách có lẽ nên được gỡ xuống.



PHML