PHML's Diary

Saturday, June 20, 2009

khuya?

Nguồn ảnh: sưu tầm
Bây giờ 3h sáng.

Nằm trong bóng đêm dài đến vậy mà giấc ngủ chẳng kéo đến. Thôi thì bật máy rồi gõ vài dòng…

Thứ hai này tôi sẽ nhận được một tin, không biết là tin tốt hay xấu, chỉ biết trông chờ, nhưng có lẽ sẽ không tốt như những gì tôi dự đoán. Câu nói của Đ vài ngày trước vẫn cứ luẩn quẩn trong tôi.

Ngực tôi thót lại, cứ thế này thì làm sao thoát ra khỏi stress. Tôi tự đeo gông cho mình sao? Nếu đêm tôi không khóc thì làm sao sáng mai tôi có thể cười?

Đã hứa là không đụng vào rượu, thế này thì biết tìm đến giấc ngủ bằng cách nào?

Đã bao nhiêu lần tôi nghĩ rằng mọi thứ sẽ kết thúc ở đây, ngày mai tôi có thể cười, rồi sẽ bắt đầu một chương mới, tốt đẹp hơn… nhưng ngày mai tôi lại nhận ra hôm qua mình đã ảo tưởng.

Tiếng thở của mẹ vẫn đều. Mẹ ơi, có nghe tiếng nghẹn của con trong đêm không? Con cảm thấy cô đơn đến điên cuồng, con sợ rằng mình sẽ ngã lòng mẹ ơi. Con không muốn chất thêm gánh nặng lên đôi vai của mẹ nữa. Nhưng con cũng thấy khổ sở vì đôi lúc phải sống thế này.

Có những nỗi sợ hãi khi phải thức trắng đêm. Không trải qua sẽ không biết rằng phải đấu tranh tư tưởng khó thế nào. Nhưng dù chỉ là hy vọng mong manh vẫn hy vọng, thậm chí dù rõ là tuyệt vọng vẫn phải dối mình còn le lói chút niềm tin.

Bình minh sẽ ló dạng vài tiếng nữa, nhưng liệu tôi còn có ngày mai?

Tôi sẽ thức đến khi bắt gặp ánh mặt trời. Đêm sẽ không làm gục ngã được tôi đâu, phải không?

Có thể gọi lúc này là khuya hay sáng? Nếu là sáng sao không có ánh mặt trời, nếu là khuya thì giờ đã là ngày mới.

Ngày mới của tôi bắt đầu trong bóng đêm.



PHML