PHML's Diary

Sunday, July 18, 2010

Ngày không mong đợi

Nguồn ảnh: sưu tầm

Đôi khi trong cuộc sống, bạn không biết nên sống thế nào, nên phản ứng ra sao mới phải lẽ. Có những ngày bạn mong nó đừng đến, khi nó đến bạn lại muốn nó trôi qua thật nhanh. Để rồi hết ngày, bạn lần thần đau đớn khi biết mình đã sai.

Trốn tránh dễ hơn phải đối diện rất nhiều. Nhưng nỗi ray rứt càng trốn thì nó càng mãnh liệt và chẳng biết kéo đến bao giờ mới kết thúc.

Ngồi đây tĩnh lặng giữa bốn bức tường, tôi thấy mình thật nhất.

Ngày hôm nay không phải ngày để tôi vui, không phải ngày để tôi có thể cười, nhưng tôi lại không khóc. Lạ lùng rằng tôi chẳng bao giờ khóc như người ta mong đợi cả. Và tôi đã cười rất nhiều vào ngày hôm nay. Người có thấy tôi hạnh phúc không? Người sẽ trách tôi chứ? Người thấy người có quá đáng thương không? Người có tha thứ cho tôi không?

Tôi biết rằng người sẽ luôn mong tôi hạnh phúc, nhưng người sẽ trách cái lối sống của tôi, tôi càng biết rõ rằng dù tôi có làm gì đi nữa, rồi người cũng sẽ tha thứ cho tôi. Bởi người tha thứ cho tôi quá dễ dàng, nên nỗi đau ấy luôn cuộn tròn trong đáy lòng. Và ngày hôm nay là thời điểm để nhắc về nó. Nhắc về con người thật xấu xa của tôi, nhắc cho tôi nhớ tôi đã tàn nhẫn thế nào. Nhắc tôi nhớ rằng người luôn mong đợi và sẵn sàng tha thứ cho tôi.

Nó đau. Đau đến nghẹt thở.

Nếu người đối xứ với tôi tệ hại hơn một chút, có lẽ nỗi đau này đã không kéo dài đến vậy. Người không thể tồi tệ với tôi, nên cuộc sống này đã bù vào phần đó.

Khi người cần tôi, tôi đã quay lưng. Và mãi mãi tôi không thể nói được câu xin lỗi.

Có lẽ người không thể tin rằng tôi có thể nhớ người nhiều đến vậy.

Rồi người cũng sẽ tha thứ cho mọi lỗi lầm của tôi thôi. Sẽ luôn là như thế. Và rồi sẽ còn nhiều rất nhiều những ngày không mong đợi...
PHML