PHML's Diary

Monday, November 24, 2008

mình cũng như họ sao?


Mình đã luôn trách tại sao con người lại có thể sống vô tình đến vậy? Tại sao họ lại thờ ơ với những nỗi đau xảy ra ngay bên cạnh họ. Mình đã căm thù tất cả những điều tồi tệ mà những con người tàn nhẫn đã đem lại cho mình. Vết thương nào cũng lành, nhưng vết thương nào cũng để lại vết tích, ít hay nhiều mà thôi…

Luôn mù trước mọi chuyện xảy ra, luôn câm trước mọi điều bất bình, không bao giờ nghe thấy mọi thứ, đó là con đường mình chọn, sống với bổn phận và nhiệm vụ của mình… còn mọi người cho mình là gì nhỉ? Một con ngốc, chỉ có biết ăn, ngủ, đua đòi…có não nhưng chẳng khác đậu hũ là mấy !!! Thế là tất cả những gì mà những con người họ nghĩ làm người, ai mà chẳng phải thế, chiếc mặt nạ không cần thiết khi người đối diện với mình là một đứa ngớ ngẩn…

Tự hỏi lòng thật sự mình là một kẻ ngớ ngẩn hay một tên nhu nhược??? Hay bản thân mình thật sự là vậy???

Bất chợt một lúc nào đó, người bên cạnh lại nói rằng “L ơi, mày nhẫn tâm thiệt”.

Đáng sợ thật, tôi luôn nhắc nhở bản thân mình rằng, những gì người ta đã gây tổn thương cho mình, mình không bao giờ được làm điều đó với người khác, mình đã quá đau vì những điều đó, đừng lặp lại điều đó với người khác… nhưng chẳng biết từ lúc nào mình quá vô cảm với những gì xảy ra trước mắt mình…

Biết mọi chuyện để phải sống cùng nỗi đau, có những tưởng nước mắt của người khác thì cảm động, nước mắt của mình thì chắc là bùn, chỉ vấy bẩn áo người thôi, máu người ta là máu đỏ, còn máu mình có đổ thì cũng chỉ là nước lã chăng?

Còn giả lơngơ không biết gì… thì là người nhẫn tâm…vô cảm…

Tất cả là lỗi tôi sao???

Friday 27 July 2007 - 09:15PM (ICT)


Photobucket
Photobucket

0 comments: