PHML's Diary

Monday, March 15, 2010

Khủng hoảng tuổi tác

Nguồn ảnh: sưu tầm

Dạo gần đây xem một bộ phim về những cô gái già săn chồng. Có nhiều cảnh xem rất vui, nhưng cũng có nhiều tình tiết khá gượng ép, dù sao thì cũng chỉ là một bộ phim.

Một phụ nữ bước sang tuổi 31 có nhà, có xe, có việc làm thu nhập ổn định, như thế có thể gọi là thành đạt không nhỉ? Vài ngày nữa là sinh nhật chị, mình không biết có hiểu được đúng cái cảm giác mà chị cảm nhận không, nhưng chính bản thân mình đã biết sợ tuổi.

Chị không có vẻ ngoài quá mỹ miều, nhưng với các sản phẩm chăm sóc da đắt tiền, những quần áo là lượt, vẻ ngoài của chị không phải là không thu hút người khác. Ngoài công việc ra, chị còn là người phụ nữ biết nấu ăn ngon, biết thu vén nhà cửa. Vậy mà đến giờ chị vẫn một mình, và mẹ chị thì lo sốt vó chuyện chồng con cho chị. Đến nỗi nhỏ út của chị tháng 6 này là ra trường rục rịch cưới thì bà chả mấy quan tâm (theo lời kể của út thế).

Mình nhỏ tuổi hơn cả út của chị. Nhưng gần như, bạn bè đều cho rằng mình là một cô gái già cỗi khô cằn và rất chi là thực tế. Mình chẳng mấy hài lòng lắm về điều đó, vì mình nghĩ mình cũng có tí chút gì đó là lãng mạn, nhưng chả mấy ai thừa nhận điều đó cả. Và mình cũng không hiểu tại sao ai gặp mình cũng điều cho rằng mình quá thật tế. Tại mình đã phân tích các khía cạnh quá rõ ràng sao? Hay tại chưa bao giờ có ai thấy mình khóc vì thất tình?

Vài lần đi café và ăn uống cùng chị, mình không thể nói rằng mình hiểu chị. Nhưng khi tiếp xúc với chị mình cảm nhận được sự trống trải. Chị là dạng hình mẫu mình ngưỡng mộ.

Và khi nghĩ về chị, mình lại thấy lo lắng cho chính mình. Mình đúng là kẻ chỉ biết yêu bản thân. Vài năm nữa mình bằng tuổi chị thì thế nào? Liệu có đủ thành đạt để bù đắp khoảng trống trong lòng? Hay mình là một kẻ thất bại cô độc?

Là người phụ nữ, dù họ cứng rắn hay mềm yếu thì họ cũng đều mong mỏi tìm được bến đỗ bình yên.

Dạo gần đây mình không muốn ở nhà, mình chưa bao giờ xem nơi ấy là nhà mình, ,nhưng mình cũng chẳng có chỗ nào để đi. Lang thang hoài ở quán café cũng đến lúc làm mình ngán ngẫm.

Gặp gỡ bạn bè cảm thấy ngày càng nhạt. Chụp hình chung với mấy đứa, bất chợt V nói “L, mày lên hình trông buồn quá, cười cũng thấy buồn, mắt mày trông buồn ghê”. Quen nhau cũng được 5 năm rồi, giờ mới nhận ra rằng mình có đôi mắt buồn sao? Dù sao cũng cám ơn vì đã nhận ra.

Tuổi tác đúng là gánh nặng đáng sợ. Càng đáng sợ hơn khi bản thân mình chẳng có gì. Năm tháng qua đi để lại gì cho mình?

PHML