PHML's Diary

Sunday, December 14, 2008

chuyện ngày thường



Tuần này bận rộn phết, giữa tuần gần như là lúc nào cũng hoạt động, tuần đầu tiên trong suốt những năm dài mình bắt đầu ngày mới vào lúc 4h30 sáng. Nhưng con người mình chả thay đổi gì, dù cố gắng đến đâu thì vẫn thấy bản thân không thuộc về những gì có ích.

Vốn dĩ theo chủ nghĩa biết vừa đủ nên có những chuyện thấy lại ngần ngừ, nên nói rõ ra hay là chả biết gì. Cần thời gian suy nghĩ.

...

Chiều đang ngồi cafe với bạn, hai đứa đối mặt nhau, nó làm chuyện nó, mình làm chuyện mình. Muốn phá tan yên lặng bằng cách càm ràm khi thấy những thứ mình vốn cho là vô lý, nhưng lại thôi. Cái tiếng dành cho mình là người chỉ tìm thấy khuyết điểm không bao giờ nhìn được ra ưu điểm đè nặng òi, làm quá bạn bỏ chạy hết, thì cũng tội cho tụi nó!

Vẫn những câu đối đáp cũ:

- Dạo này mày yêu đời nhỉ? Có người yêu à?

- Trời, ma nào nó ngó mà hỏi hoài vậy trời? Đụng chạm tự ái nha!

- Kén vừa thui con.

- Tao có phải tằm đâu mà có kén.

- VT thế nào?

- Vui vì nhận nhiều hơn cho mà?

- Được bao nhiêu thế?

- Được cái đầu mày, đi chơi làm ăn quái gì mà tiền bạc mậy. Tiền thì hao, nhưng tình thì được nhiều.

Nó nhìn tôi với ánh mắt mà tôi biết mình phải giải thích mặc dầu nó chả thèm tin.

- Thì gặp lại bạn bè, thấy gia đình người ta hạnh phúc, con cái ngoan ngoãn, làm ăn ổn định...

- Mày bao nhiêu tuổi? (Nó nhìn tôi khinh khỉnh)

- 21-22 gì đó.

- Tao tưởng mày bà cô già 30 ế chồng. Đi chụp hình noen không?

- Suy nghĩ sao kêu tao đi?

Nó lại yên lặng nghĩ những điều riêng tư, tôi lại trầm ngâm với suy nghĩ của mình.

Ngày trước tôi không quá dị ứng với việc khoe mẽ bề ngoài, tôi vẫn chấp nhận việc có thì khoe. Nhưng hiện tại thì lại thấy ớn quá khi quá nhiều người lậm vào nó. Điều đáng sợ hơn tôi là đứa ăn không ngồi rồi, không thích đi làm, chỉ thích ở nhà chơi. Thích có thật nhiều tiền nhưng không muốn đi kiếm tiền. Với một đứa như tôi thì chả có gì để khoe cả ngoài những khuyết điểm và những hư hao của bản thân mình.

Vốn dĩ cũng thích chụp hình lắm, nhưng khi người ta quá muốn một điều gì đó mà không làm được thì thời gian qua đi người ta cũng chả thấy điều đó còn ý nghĩa gì nữa, thấy chán ngán cả những điều mà trước đây mình ao ước. Mà giờ thì việc chụp ảnh tôi cũng xếp nốt vào những trò khoe mẽ.

Lâu lâu vẫn thấy ánh đèn chớp, người ta thích lấy cái nền sang để tôn lên vẻ đẹp của mình, còn tôi lại thấy sợ, cái nền quá sang làm tôi lo lắng cho cái tôi tầm thường của mình bộc lộ rõ hơn.

- Mày cho quán này mấy điểm?

- Còn mày?

- 7

- Tao hả, chỉ 4 thôi.

- Mày còn ế dài dài

- Ừ, giờ mà liệt kê ra yếu điểm có hàng chục. Tao thích yên tĩnh mà, nên cái ổ chuột nhà tao là tốt nhất, mà tao còn chỉ cho nó 5 thôi, như thế quán này cũng khá ok rồi. Chừng nào mày thi?

- Tuần sau

- Còn mày?

- Qua tết tây, hình như là vậy.

Rồi con bạn tôi lại kể lung tung về chuyện của nó.

Tôi vẫn thế luôn lắng nghe chả bao giờ hiểu.

...

Phố lạnh, người đông, bóng tôi lẻ.

Photobucket
Photobucket