PHML's Diary

Monday, November 30, 2009

Một ngày buồn!

Nguồn ảnh: sưu tầm

Một ngày buồn!

Có rất nhiều thứ tôi chưa bao giờ vừa ý trong suốt nhiều năm qua. Nhưng phải câm lặng sống với nó. Có rất nhiều khao khát, nhưng nếu chọn những điều mình muốn, thì lại phải làm những điều trái với lương tâm mình. Và tôi luôn dằn xé bởi những điều đó.

Mẹ tôi luôn cho rằng tôi là người vô tâm, và có lẽ như thế vẫn tốt hơn nếu bà biết những suy nghĩ thật của tôi. Tôi luôn mong muốn có một cái gì đó của riêng mình, chỉ riêng mỗi mình mình mà thôi, nhưng chưa có thứ gì tôi đang có đang sở hữu mà tôi nghĩ là của mình. Thậm chí đến cả bản thân tôi, tôi cũng thấy nó cũng không phải là của mình, bởi ít nhiều tôi không được làm và sống như những gì mình muốn.

Đã có lúc tôi nghĩ rằng kết hôn là cách giải thoát. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng, nếu tôi làm điều đó, có lẽ cuộc đời tôi còn bi kịch hơn. Tôi nghĩ mình nên sống thế này cho đến hết phần đời còn lại, như việc mình phải trả món nợ đã vay.

Có lẽ tôi là đứa ích kỷ nhỏ nhen chỉ biết sống cho chính mình, vì vậy tôi không thấy hạnh phúc khi làm người khác hạnh phúc. Điều buồn cười là làm sao để đem lại hạnh phúc cho ai đó khi bản thân mình cảm thấy mình bất hạnh. Dù tôi thừa nhận rằng mình may mắn hơn vạn người khác, khi giờ đây mình vẫn có ăn có mặc và được đi học. Lẽ ra được như thế mình phải biết ơn thay vì phàn nàn chứ nhỉ.

Đây là những năm tháng tuổi trẻ của tôi sao?
PHML

Tuesday, November 24, 2009

to VA: 05

Nguồn ảnh: sưu tầm


Chào mày ^_^

Tao chẳng biết phải mở đầu lá thư thế nào. Hình như mỗi lần có ý định viết thư cho mày thì luôn rơi vào tình trạng là trước đó có rất nhiều thứ để kể, ngập cả đầu, nhưng khi viết thì chả biết viết gì, bắt đầu từ đâu. Lan man, và cũng chẳng biết mình đang nói gì.

Đầu tiên, thứ hay đề cập nhất vẫn là thời tiết. Sài Gòn năm nay mùa đông đến trễ, đến giờ ra phố cũng không quá lạnh, thậm chí có khi nóng khi lạnh. Bên ấy thế nào, đã bắt đầu lạnh chưa? Đến giờ chắc mày cũng chưa học được mũi móc nào nhỉ. Tao đã móc khá nhiều khăn, nhưng nếu choàng ra phố chắc người ta tưởng tao bệnh. Tao vẫn biết rằng tao bệnh, nhưng cũng nên che giấu một chút. Gương mặt xinh thế này, mà bị người ta nói tâm thần thì hơi tiếc nhỉ ^_^. Lâu lâu phải tự khen 1 chút, chờ mày khen lâu quá. Mà mày có bao giờ khen tao chưa nhỉ?

Dạo này chắc mày khá bận, chắc cũng chán blog rồi. Chẳng thấy post ảnh iếc gì cả. Blogspot bây giờ cũng rất hay bị lỗi, chập chờn lúc vào được, lúc không, hình như cái gì miễn phí cũng chỉ tốt lúc đầu hay sao í.

Tao luôn luôn nghĩ rằng cuộc sống bên ấy của mày chắc tốt hơn. Và tao luôn mong mày có cuộc sống thật tốt. Thi thoảng đi dạo công viên, tao cũng có nhớ đến mày. Tao học ở Đinh Tiên Hoàng, nên ngày nào đi học cũng đi ngang nhà thờ Đức Bà. Ngày xưa có 2 con chả biết làm gì, sáng ra ngồi công viên ngắm người ta qua lại. Nếu khùng cũng được cấp bằng, thì chắc tao loại xuất sắc, mày loại giỏi, xếp hạng như thế ổn không nhỉ.

Mặc dù ngày nào mở YM lên tao cũng thấy mày online nhưng lại chả biết nói gì. Tao vẫn đứng chổ cũ, mày thì đã đi khoảng khá xa rồi. Hãy thật thành công rồi trở về nhá ^_^.

Gia đình mày dạo này thế nào, vẫn tốt chứ. Khi nào chị mày lấy chồng thì báo tao nhá. Tao cũng nôn lấy chồng mà chả ma nào thèm rước. Nói thế thôi, hình như là duyên số í. Bên ấy có coi bói không thế, dạo này tao chả hiểu sao lại khoái mấy vụ coi bói, dù chả tin ^_^.

Lớn rồi, mọi thứ không còn như lúc trước nữa, cái gì cũng phải thực tế. Tao thèm được như hồi bé. À, dù thế giới có thay đổi thế nào, thì có 1 điều tao chả bao giờ thay đổi là bản tính lười. Giờ tao vẫn còn lười lắm, chả khá lên được tí nào.

Tao hết biết phải viết gì rồi, khi nào nhớ ra thì tao viết tiếp. Đi ăn cái đã, trưa giờ bận ngủ nên quên ăn rồi.

Ngủ ngon nhé ku
Tự nhiên lại nhớ mày

PHML

Saturday, November 21, 2009

sang đông

Nguồn ảnh: sưu tầm

Trời Sài Gòn bắt đầu lạnh với những làn gió hanh hanh, nắng cũng nhợt màu hơn. Dù thế cũng chẳng dễ dàng diện đồ mùa đông, ở đây bất cứ mùa nào bạn đi phố cũng sẽ thấy các cô nàng mặc áo ống hay cộc tay, hở lưng. Phải chăng cái lạnh ở SG chẳng là gì cả.

Hôm qua lễ, YM vắng tanh, không ra phố nhưng cũng tưởng tượng ra được không khí ồn ào náo nhiệt. Mọi năm vào ngày này mình sẽ có nhiều cuộc gọi, nhưng năm nay không có một cuộc gọi nào cả. Chỉ mỗi H, gọi vào ngày 18 ăn mừng sớm lễ vào ngày 19, do cô mới nhận được thêm khoản tiền thưởng. H lớn hơn tôi, vậy mà gặp H tôi lại nghĩ mình già hơn cả H. H lao vào tình yêu như con thiêu thân không biết lối về, dẫu đã vấp ngã không ít lân. Nhìn thấy kết quả sau các cuộc tình của H, tôi sợ mình sẽ yêu, còn H dù thế nào cũng tin vào sự tồn tại của tình yêu. Mỗi lần ngồi nghe H tâm sự, có những câu tôi rất muốn nói, nhưng không đủ can đảm để nói ra. Tôi quá nhỏ để đưa ra lời nhận xét hay khuyên can, và tôi cũng không phải là người trong cuộc để cảm nhận đúng vấn đề.

Vừa nhận tiền tháng này hôm qua, vậy mà cũng không dám trích ra 1/5 để sắm đồ mùa đông. Đang phân vân không biết có nên mua hay không, mẹ không bao giờ đồng ý tiêu pha vào chưng diện cả. Với lối sống hiện tại, tôi chẳng biết mình là 1 cô gái hay 1 bà già. Nếu tôi nói rằng, tôi không hề có một hộp phấn trang điểm hay cây son màu, liệu có ai tin? Dù sao tôi cũng thích vẻ đẹp tự nhiên thay vì bôi trét quá nhiều. Nhưng tôi cũng nhận ra rằng, thời gian cũng sẽ lưu lại vết tích trên gương mặt mình. Chỉ bước qua 20 mà tôi đã sợ thế này, với phụ nữ đối diện với 30 chắc là không dễ. Rất thích chiếc áo khoác da, nhưng giá khá chát, nên mua diện vào mùa đông không nhỉ.

Tôi bắt đầu sợ thứ hai, thứ hai này sẽ nhận kết quả, chẳng biết tốt xấu, nhưng thấy lo. Muốn kể với ai đó để cùng chia sẻ, nhưng có lẽ chỉ mỗi nhật ký thì hơn, vì sẽ chẳng ai thèm quan tâm đâu, thậm chí thái độ của họ còn làm mình chán thêm. Thứ hai sẽ đến sớm thôi, khi đó thì mọi việc cũng đã qua.

Tháng sau chắc sẽ nhuộm lại tóc để đón giáng sinh. Năm nay cũng có hẹn với 1 người sẽ gặp vào mùa giáng sinh. Nhưng có lẽ cũng sẽ như mọi năm lại thất hứa, thi thoảng nhận tin nhau có lẽ tốt hơn khi gặp nhau. Giáng sinh năm ngoái người đó đã chịu cú sốc khá lớn, cứ tưởng năm nay sẽ chẳng về. Nhờ người bạn đó, mình biết thêm cách chia tay sẽ làm người ấy nhớ hoài, chọn thời điểm ngày lễ lớn, thế là cứ mỗi năm đến ngày lễ sẽ nhắc mình bị đá thế nào. Hy vọng năm nay, bạn tôi sẽ tìm được tình yêu trong mùa lễ giáng sinh nè, và nhận được lời tỏ tình ngọt ngào trong mùa lễ nữa, như thế mới trung hoà được nỗi buồn cũ. Còn tôi, chắc sau này khi quyết định chia tay ai đó sẽ nói vào dịp valentine, như thế người ta mới nhớ hoài đến mình. Kekeke… Nhưng quan trọng là mày có kiếm được người để hẹn hò không L?

Bao giờ đến mùa giáng sinh, mình cũng diện thật đẹp, dẫu chả có ai thèm ngắm. Có lẽ vì SG rất ít khi lạnh, nên lúc nào cũng mong mỏi nó. Bắt đầu vào mùa lạnh rồi, mình cũng sẽ bắt đầu tận hưởng không khí lạnh lẽo đầy mê hoặc. Đông à, đừng trôi qua nhanh quá nhé, tao sẽ nhớ mày lắm.
PHML

Monday, November 16, 2009

Our Happy Time


Korea (South) 2006
Directed by Song Hae-seong (송해성)
Screenplay by Jang Min-seok (장민석), Park Eun-yeong (박은영)
Cast: Kang Dong-won
Lee Na-young
Yoon Yeo-jeong
Kang Shin-il

[Engsub]
Synopsis:
Yu-jeong, a suicidal young woman, is introduced to a man on death row named Yun-soo by her aunt, Sister Monica. Raised by an abusive father, Yun-soo has led a hard life. It got even harder when he was left in an orphanage with his younger brother after his father's suicide and his mother's abandonment. Growing up in the gutter, he became involved in a violent crime, for which he was convicted of three counts of murder. Yu-jeong, on the other hand, comes from a rich family. However, her childhood was marred by traumatic neglect, which has led to her self-destructive impulses. These two wounded souls slowly open their hearts and find the motivation to live on in each other's compassion. Yu-jeong realizes how spoiled her life has been compared to Yun-soo's, and embraces his guilt that would otherwise never be forgiven.

Download (Join with HJSplit)
Source: http://www.iuphimhan.com
Link Megaupload: 001 | 002 | 003 | 004 | sub

- o0o-
[Vietsub]

Nội dung bộ phim dựa theo tiểu thuyết Our Happy Time của nhà văn Gong Ji Young. Phim xoay quanh cuộc đời của hai nhân vật Yun Soo và Yu Jeong. Trong khi Yun Soo là một chàng trai đang mang trong mình án tử vì tội giết người thì Yu Jeong là một giảng viên giàu có vì chuyện buồn mà đã tự tử 3 lần mà chưa lần nào thành công. Hai người trong một dịp tình cờ mà gặp gỡ nhau, và từ vết thương của bản thân mà chữa lành tâm hồn cho nhau.

Download (Join with HJSplit)
Source: http://www.iuphimhan.com
Link Mediafire: 001 | 002 | 003 | 004
Download codec rmvb


Sunday, November 15, 2009

chán!

Nguồn ảnh: sưu tầm

Sáng sớm đã có chuyện không như ý, làm tâm trạng cả ngày hôm nay của mình thật tệ. Không thể trút bỏ ra được, buồn bã lững lờ chả thể tiếp thu gì và cũng chả muốn làm gì, cứ thế để ngày trôi qua một cách vô ích. Đến giờ đã hơn 12h tiếng trôi qua, mình vẫn chẳng thể thoát khỏi nó.

Nếu là trước đây mình sẽ phẫn uất và rên rỉ, rồi tìm một ai đó than thở, hay ít ra sẽ đi đâu đó và náo loạn một chút, cũng có thể sẽ lảm nhảm đủ thứ chuyện không đâu chọc mọi người cười để mình cũng cười và vứt qua một bên những thứ không muốn nhớ đó. Nhưng hôm nay mình chả làm gì được cả, thậm chí đến tin nhắn mình cũng chả nhắn. Cứ nằm đó lơ mơ một nỗi buồn nghẹn lại.

Chuẩn bị quần áo để đi mua sắm, nhưng rồi cảm giác chán dâng ngập họng. Muốn tống nó ra, nhưng nó chẳng chịu ra. Thèm có ai đó la mắng hay đét đít, để chực trào ra, nhưng hôm nay cũng chả ai thèm đả động tới mình cả. Thế là lại lăn ra nằm dài, không thể ngủ, nhưng cũng không đủ tỉnh táo để cho rằng mình thức. Nằm đó và nghe thời gian đi qua mình, đau đớn.

Mọi người đều bảo rằng mình còn trẻ, còn nhiều cơ hội để phấn đấu. Nhưng bản thân thì thấy mình đã già, và rất sợ phải già. Mình nghe ai đó nói rằng 30 chỉ là bước đầu để thành công, mình đã nghĩ mình sẽ thành công ở tuổi 18, nhưng đến mãi tận giờ này, mình vẫn loay hoay để đạt được những cái mà tuổi 16 mình đã bị vuột mất. Những năm dài mệt mỏi, mình phải trèo mãi, để rồi trượt mãi ở cái đích mình đã từng đạt đến của tuổi 16. Những niềm tin và sức sống ngày cứ lụi tàn theo thời gian, chết dần chết mòn theo năm tháng.

Lặng lẽ nơi căn gác không ánh đèn, chỉ một mình mình nằm đó. Cô độc! Tự chất vấn mình rằng tất cả là do mình sao. Để rồi xót xa khi không thể đổ lỗi cho số phận, nên đành thừa nhận mình vô dụng.

Đối diện với chính mình không phải là một chuyện dễ dàng.



PHML

Monday, November 2, 2009

không còn ai

Nguồn ảnh: sưu tầm

Sang tháng 11 mà trời vẫn còn đun nắng, cứ tưởng đem chai nước bỏ ra sân chắc là sẽ sôi.

Mấy ngày rồi Sài Gòn không mưa nhỉ? 1 tuần hay 10 ngày? Nhớ mưa, nhớ rất nhiều. Hình như tình yêu của mình dành cho mưa chả bao giờ lạt phai cả. Mưa đang ở đâu đấy? Hạnh phúc không? Nghĩ về mưa, tim mình nhoi nhói lạ, biết không? Mau sớm trở về nhé ^_^

Trưa yên tĩnh và không khí oi ả quá. Trống rỗng chiếm tất cả các khoảng trống trong lòng mình. Đã quyết định từ bỏ nhiều thứ, dù không chắc đã từng bao giờ sở hữu chưa. Luôn cảm thấy mất mát dù vẫn khẳng định chưa từng đã có.

Quyết định đổi nhạc chờ sang bài “không còn ai”. Rõ là mình đâu phải người bị đá, tại sao lại có cảm giác này nhỉ. Ngồi một mình, nhếch mép thầm nghĩ “mình thật ngốc”.

PHML
...
Nhạc: Nguyễn Ngọc Thiện
Thơ: Phan Ngọc Thường Đoan
Thể hiện: Đan Trường

Không còn ai đi chung một đời
Không còn ai chia sớt nồng say
Không còn ai chia lời thở than
Đêm tôi về độc bước đơn côi

Không còn ai đi chung một đời
Không còn ai chia sớt nồng say
Không còn ai chia lời thở than
Đêm tôi về độc bước đơn côi

Người xa khuất như mây mịt mù
Còn lại tôi xanh rêu đời mình
Mai tôi về mưa thu che lối
Băng qua trời tôi cõng bóng tôi

Không còn ai, không còn ai
Không còn ai, không còn ai
Tôi khóc một mình