PHML's Diary

Monday, November 24, 2008

hóng gió đêm

Nguồn ảnh: sưu tầm

Không biết tự bao giờ mình chẳng còn ra lan can đứng hóng gió nhỉ. Lâu quá rồi, từ cái hồi còn xách cái đèn dầu, tô cơm ra lan can ăn rồi chơi trò gia đình… gia đình chỉ với một bóng nhỏ… cái đầu bé nhỏ ấy chưa hiểu được sự rộng lớn của đời người, chưa biết được sự lẻ loi trong tâm hồn chỉ bé tẹo…

Làn gió qua nhẹ nhàng quá,dịu dàng quá… thời gian cũng vô tình quá… ánh đèn đường vàng vọt quá, đời người loanh quanh đến cuối đời liệu có sáng hơn ánh đèn kia không?

Ngẫm ra mình hơn ai mà lại nhìn sự đời, có ngắm, có soi vào đó thì lại thấy bóng dáng nhỏ của mình mà thôi… có lẽ đêm quá khuya rồi, cảm giác trống trải, hay chỉ vỏn vẹn là nỗi sợ hư vô của con người khi lẻ loi với cảnh đêm…

Gia đình với 2 bóng nhỏ phụ nữ, với ngôi nhà long chong cố đứng vững với thời gian, mọi thứ chợt hiện ra già nua, cái ánh đèn hắt nơi cửa càng làm gương mặt ai đó cũng già nua đi…

Sống với nỗi niềm, ai mà không có riêng cho mình một ít niềm đau, thời gian cùng việc bon chen kiếm sống không dành cho con người khỏang trống để nhìn lại mình, quay đầu nhìn lại… có chăng chỉ là niềm xót xa…

Nỗi sợ bâng quơ đến, nhưng ra đi thì lại không dễ dàng, để đêm nay có người đứng hóng gió ngòai lan can…

Sunday 29 July 2007 - 03:02AM (ICT)


PHML

0 comments: