PHML's Diary

Thursday, November 27, 2008

lập đông


Hôm nay lập đông, cái se se lạnh làm tôi nhớ về nhiều thứ. Tự nhiên thấy nhớ vài người mà họ chả là gì của mình cả.

Ăn cơm chiều xong, tôi chạy lại ôm mẹ và xin viện trợ, bà nhìn tôi với ánh mắt tôi biết rằng không thể trông mong vào điều đó. Thôi kệ, ngày sang mùa trong năm mà, bữa nay tiêu tốn tí làm bữa tiệc nhẹ tiễn thu vàng vọt đi, đón đông lạnh lòng về chứ.

Ra phố nắng ngã cuối trời, làm tự dưng tôi thấy chạnh lòng. Triều dâng, nghĩa là có đặc sản thành phố Hồ Chí Minh – kẹt xe. May là không mưa nên cũng chả đến nỗi.

Đi vòng qua mấy con hẻm nhỏ, thấy hơi hướm của sài Gòn lành lạnh. Nỗi lo hay muộn phiền trong tôi tạm trốn đâu đó. Nhớ quá những ngày mặc áo dài đến trường... và nhớ quá những người của một thời. Đâu rồi tôi của ngày xưa?

Ngắm nghía mãi chả thấy cái ga-tô nào hợp với buổi tiệc tối nay cả, thôi chọn đại một cái vừa túi tiền vậy. Vậy là khui chai vang để dành năm mới. Tết năm nay vậy là thấy khoảng sắm đồ tết bị méo một khoảnh rùi. Mà nếu không có bữa tiệc này chắc tôi thấy cả khoảng trống mênh mông trong lòng mình ấy, lấp được tí nào hay tí ấy, phải không L?

Về đến nhà bày biện ra, mẹ tôi lắc đầu nói tôi là đứa rất biết hưởng thụ. Hưởng thụ mà không biết kiếm tiền là cả một vấn đề nan giải, tôi vốn dĩ vô dụng nên cứ nhắm mắt làm ngơ thôi.

Tôi là kẻ như thế biết cách tự làm mình hạnh phúc. Có sung sướng không khi tôi luôn là người tự tổ chức tiệc và tự tham dự? Ấm áp không với ánh nến chỉ có mình tôi?

Sài gòn sang đông rồi!

Photobucket
Photobucket

Hoài Cảm


Sáng tác : Cung Tiến

Chiều buồn len lén tâm-tư
Mơ hồ nghe lá thu mưa
Dạt dào tựa những âm xưa
Thiết tha ngân lên lời xưa

Quạnh hiu về thấm không gian
âm thầm như lấn vào hồn
Buổi chiều chợt nhớ cố nhân
Sương buồn lắng qua hoàng hôn

Lòng cuồng điên vì nhớ
ôi đâu người, đâu ân tình cũ?
Chờ hoài nhau trong mơ
Nhưng có bao giờ, thấy nhau lần nữa

Một mùa thu xa vắng
Như mơ hồ về trong đêm tối
Cố nhân xa rồi, có ai về lối xưa?

Chờ nhau hoài cố nhân ơi!
Sương buồn che kín nguồn đời
Hẹn nhau một kiếp xa xôi,
nhớ nhau muôn đời mà thôi!

Thời gian tựa cánh chim bay,
qua dần những tháng cùng ngày
Còn đâu mùa cũ êm vui?
Nhớ thương biết bao giờ nguôi?

Photobucket

nản


Dạo gần đây mình bất mãn với mọi thứ, tại sao vậy nhỉ? Mình không muốn tin tất cả là lỗi của mình.

Mình cũng chả dám đối diện với việc đang làm mình thao thức và lo lắng hàng đêm. Mình thấy sợ, mình cảm thấy xấu hổ, có cái gì đó trong mình sợ hãi và mình chùn bước trước nó. Dẫu biết rằng việc chần chờ của mình sẽ làm mình mất nhiều thứ và mình hiểu rằng một ngày gần đây mình lại làm cho người mình yêu thương phải khóc. Nhưng mình không đủ can đảm để nói lên điều đó, phải nói thế nào, phải nói làm sao?

Liệu có thể bỏ hết tất cả quá khứ để làm lại từ đầu không?

Những ngày qua mình cảm thấy có rất nhiều điều mới mẻ đến với mình, nhưng thâm tâm mình biết rằng những thứ ấy xa hơn tầm tay mình. Thứ duy nhất tôi muốn lúc này là bỏ cuộc.

Ông trời ơi, con đường nào cho tôi?

Có lẽ tôi cũng chỉ biết than thở và khóc với ông thôi. Ngòai ông ra tôi chẳng biết phải diễn tả những nỗi lo lắng của mình thế nào. Sự thật rằng tất cả là lỗi của tôi sao?

Mai rằm đấy, lời thỉnh cầu của tôi có đến tai ông không?


Photobucket
Photobucket

Ngày Về


Lẽ ra khi ngày trở về tôi phải là một con người hoàn toàn khác. Tôi muốn lột xác, tôi muốn đón nhận mọi ưu phiền một cách trực diện, thực sự chấp nhận và đối mặt với nó chứ không phải vẻ giả tạo của gương mặt cười.

Nhưng có lẽ tôi sống quá lâu với những nỗi buồn, tôi quen với việc đông người thì cười, một mình thì khóc. Và rồi những dòng nhật ký vẫn sặc mùi quá khứ, vẫn đâu đó loáng thoáng sự kêu ca than vãn. Một tháng có phải là quá ngắn để thay đổi thói quen suốt 4 năm qua? Hay tôi dùng thời giờ vào việc vô ích?

Ý nghĩa cuộc sống?

Một ngày 24 tiếng cứ vô tình trôi qua dù muốn dù không. Có người tận dụng từng giây từng phút để sống thật ý nghĩ, có người lãng phí một cách vô tội vạ. Tôi không hiểu được sống từng ngày có ý nghĩa là như thế nào nhưng tôi thấy mình lãng phí rất nhiều thời gian.

Ý nghĩa của cuộc sống? một khái niệm quá mơ hồ. với tôi cuộc sống ý nghĩa không phải thước đo của thành công. Vì thế cho dù địa vị cao hay thấp, giàu hay nghèo, chỉ cần bản thân nỗ lực sống tốt từng ngày như thế có gọi là cuộc sống có ý nghĩa không?

Cảm giác của tôi lúc này đây như vừa tỉnh dậy sau một cơn mơ, tôi không nhớ rõ, không biết mình đã sống ra sao trong suốt những năm dài đó. Thấy bàng hoàng và trống không. Bây giờ để bắt đầu lại tất cả, liệu có là quá trễ?

Nhưng phải bắt đầu từ đâu đây và bắt đầu như thế nào? Hoang mang lắm! phải thú nhận rằng tôi thấy sợ hãi, tôi thấy từng bước chân của mình nặng chịch không thể bước tới.

Bao trùm tất cả không gian chung quanh tôi là sự lỡn vỡn của lo lắng và sợ hãi. Tay chân loạng choạng và run rẩy khi phải đối diện với chính mình.


Photobucket
Photobucket

Cơm áo gạo tiền


Mình ghét chuyện sống lúc nào cũng nghĩ đến việc cơm áo gạo tiền, làm con người ta trở nên khô cằn, già cỗi. Đôi khi ước mơ cũng nhiều, việc muốn làm cũng nhiều, nhưng rốt cuộc bị trói chặt bởi cái mà ai không có thì không thể sống “tiền”. Yêu mi nhiều lắm, nhưng ghét mi cũng chả ít tẹo nào.

Ngày xa xưa, mẹ bảo con là chờ mẹ một năm, rồi con sẽ được sống như những gì con muốn, bởi mẹ hiểu con với mẹ sống cùng nhau chả khác gì cực hình, gặp nhau nói đến câu thứ hai thì một là con bỏ đi, hai là mẹ bỏ đi. Bữa cơm mà hai mẹ con cùng dùng bữa thì nước mắt thay canh mẹ nhỉ?

Một năm sau, những gì con nghĩ sẽ trở thành hiện thực bỗng chốc trở nên xa vời vợi, một việc mà vài tháng trước đã nắm chắc trong tầm tay, thì lúc ấy con đã nghĩ có lẽ cả đời này sẽ không thể nhìn lại những gì mình đã từng nghĩ là sẽ có.

Con sợ phải ước muốn, sợ phải thấy những thứ mình có ra đi, sợ cảm giác bất lực, sợ rất nhiều… nỗi sợ bao trùm giấc ngủ hàng đêm. Nhưng nỗi sợ lại níu được con ở bên cạnh mẹ mà không phải tiền mẹ cho con.

Con người ai cũng muốn tìm cho mình một nơi để sống, một nơi mà với họ sẽ xây dựng được hạnh phúc. Với hiện tại con bắt đầu đặt những viên gạch vụn để xây cho mình những thứ bé nhỏ đơn giản vừa tầm tay. Một giấc mơ tầm thường vậy mà con lên kế hoạch cho 4 năm. Bốn năm trôi qua nó vẫn là đống gạch vụn.

Chuyện cần tiền thì luôn có, xoay lòng vòng để êm xuôi thì lại xuất hiện một lọat việc cần phải có tiền. Cứ thế, loay hoay hòai, giấc mơ cũng vẫn cứ xa hòai. Nhìn vào gương và phải thừa nhận mình vô dụng chả dễ dàng gì đâu.

Cảm xúc này ai có thể chia sẻ cùng tôi?

Đứng lên đi tiếp nào. À không, bò dậy mà lê lết tiếp.

123, lết nào!


Photobucket
Photobucket

.


Dẫu rằng muốn nói xin lỗi sớm hơn nhưng lòng có nhiều chuyện buồn quá, không muốn cứ tự đá động vết thương hoài. Hôm nay tâm trạng cũng không tốt lắm, nhưng càng không nói thì lại càng thấy nặng lòng.

Bắt đầu thì L đã là người có lỗi trước, kết thúc cũng do L quyết định, điều kiện do L đặt ra, phạm luật cũng là do L.

Tuy vậy vẫn câu nói cũ “chưa hề hối hận vì quyết định đó!”

...

Đã có thời gian, mỗi khi buồn muốn khóc là nhấc điện thọai lên, bấm số đó, nhưng lại không thể bấm được con số cuối cùng. Và khi gặp chuyện bất ngờ con số đầu tiên hiện ra trong đầu vẫn là số đó, đã gọi nhưng không có tín hiệu trả lời từ bên kia… và biết rằng tất cả đã kết thúc!



Cố liên lạc, cố xin một cái hẹn, cố gặp mặt cho bằng được, không phải để níu kéo quá khứ. Chỉ muốn xác định một vài điều. Và thật lòng rằng lúc đó L đang chịu rất nhiều áp lực, không biết bản thân có vượt qua được không, muốn nói hết suy nghĩ trong đầu, muốn lòng vơi bớt một tí, nhưng lại không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của mình. Bởi bạn đã thuộc về quá khứ rồi.

Lâu lắm và cũng khó khăn lắm mới có thể gặp lại, không phải để nói dối. Nhưng ánh mắt đó,ánh mắt của bạn nhìn mình làm mình không đủ can đảm đế nói thật.

Xin lỗi nhé, xin lỗi vì đã nói dối.

Từ xưa đến giờ những chuyện L nói dối bạn cũng nhiều quá rồi, không muốn tiếp tục nói dối nữa.

Xin lỗi, xin lỗi vì đã không thể nói thật được với bạn.


Photobucket
Photobucket

Người yêu dấu



Sáng tác: nhạc nước ngoài


Người yêu dấu , biết bao giờ được trông thấy anh
Cùng em sánh vai dìu em bước trên
Đường nắng ban mai ngàn hoa

Người yêu dấu , những kỷ niệm ngày xưa khó phai
Giờ đây vắng anh lòng em nhớ nhung
Thầm khóc cho duyên mình

Nhìn đàn chim én tung cánh
Nhắn tin về phương trời xa
Biết anh còn thương nhớ đến người xưa
Đã trao cho anh trọn tình yêu của tuổi mộng mơ

Người yêu dấu , những tháng ngày mình cách xa
Dù xa vắng anh lòng em vẫn luôn
Thầm nhớ anh muôn đời .....

Photobucket