PHML's Diary

Saturday, December 5, 2009

mất trí

Nguồn ảnh: sưu tầm

Ngày đầu tôi đến nơi mới, gặp một vài người mới, nhận thấy rằng mình đã chẳng có mối quan hệ mới nào trong những năm gần đây cả. Nếu có cũng mờ nhạt, chán chường, như những người phải gặp nhau tại một điểm kẹt đường, ai cũng có nơi mình phải đến nhưng lại phải kẹt tại một nơi. Chẳng có gì để nhớ!

Bạn? Hàng tuần chat chỉ còn mỗi đứa cấp 2, vì có lẽ giờ có nhiều điều để nói khi nó sắp về, nhưng không muốn đối mặt 1 chút nào, thích cứ tâm tình qua những dòng chữ hay hơn. Một người lòng luôn nhớ về, thì chẳng ai muốn nhìn mặt ai cả. Một người bạn cấp 3, vài tháng chat một lần, thì biết đâu cả hai đều tự hỏi rằng tại sao lại có thể chơi với nhau được lâu đến thế. Những mối quan hệ hiện giờ, có chỉ để có. Có phải do mình chưa đủ lòng dành cho họ, hay vì khi lớn là thế, hay vì cái tình bị phủ lấp trong thế giới chộn rộn ám đầy mùi vật chất.

Khuya, mặc cả 2 lớp áo mà cảm thấy chút lạnh. Phố nhiều bụi quá! Dừng xe chờ bên đường mua thức ăn khuya, đèn hắt bóng mình đổ dài mặt đường. Những chiếc xe vẫn vô tình chạy cán ngang nó, vậy mà nó cứ trơ trơ chả tỏ chút gì đau đớn cả. Tự nhiên chạnh lòng lại thấy thương chiếc bóng mình quá.

Cái đêm chuyển thành cái sáng không mặt trời. Trằn trọc và nhớ về người, chưa bao giờ nghĩ rằng có lúc mình sẽ nhớ người. Bật đèn, đi vòng quanh nhà để có thể mường tượng được rõ ràng bóng dáng người đã từng ở đây. Tim như có ai nghiến chặt, cố thở thật đều để không nấc nghẹn. Những giọt nước mắt của mình rơi, nhưng nó không xứng đáng, không chút nào xứng đáng cả. Sẽ không phải hỏi là người có tha thứ cho tôi không, vì thừa biết người sẽ tha thứ. Nhưng làm sao chính mình tha thứ được cho mình?

Đã bao lâu rồi chưa gặp người để có thể hình thành nỗi nhớ day dứt thế? Từ sinh nhật! Ừ thì ai cũng bỏ tôi ra đi vào cái tháng tôi được sinh ra, cái tháng mà SG chuyển từ khô sang mưa, cái tháng cuối hè bắt đầu với những cơn mưa. Tại sao lại rời bỏ tôi vào thời điểm đó? Tại sao khiến tôi phải tỏ vẻ vui mừng với sinh nhật mình , rồi lại phải trốn vào một góc khuất để khóc cho kỷ niệm người đã rời bỏ tôi. Nếu phải bỏ tôi, lẽ ra không nên để tôi thấy tình thương của người chứ, lẽ ra phải nhẫn tâm với tôi đến phút cuối chứ. Như thế tôi không đau khổ và dẳn vặt thế này.

Nỗi nhớ ăn mòn từng chút tâm trí, len lỏi tìm từng hình ảnh để làm tôi nghẹt thở... dường như tôi mất trí rồi!

PHML