PHML's Diary

Sunday, August 16, 2009

có những dòng sông không trở về đâu

Khi nghe M nói tôi không hiểu tại sao những hình ảnh của hơn 6 năm trước lại ùa về, rất rõ.

M nói rằng M thích N, M không phải loại phụ nữ đòi hỏi nhiều, và M muốn trở thành bạn gái N. Và tôi nghĩ sao về chuyện này. Giờ thì tôi đã hiểu lý do vì sao gần đây M luôn nhắn tin cho tôi, và N thì gọi rủ tôi café suốt.
...
Ngày đó tôi luôn quan niệm rằng cái gì của mình sẽ mãi là của mình. Cái gì không phải của mình có tranh giành cũng không bao giờ có được. Ngày xưa, tôi đã lý tưởng hoá mọi tình cảm mà không ngờ rằng những thứ nhỏ nhen bé tẹo có thể huỷ hoại những tình cảm trong lành.

Tôi đã vững tin với vị trí của mình trong lòng một ai đó, cho đến ngày tôi thấy chiếc ghế của mình có người khác ngồi, thấy chỗ tôi đứng có người khác thế chân. Người luôn xen vào mọi thứ của tôi lại là người hiểu rõ mối quan hệ của tôi nhất. Và một ngày tôi nghe được một bí mật mà lẽ ra tôi phải được biết đầu tiên nhưng bí mật ấy đến tai tôi bởi người khác. Cảm giác của tôi như có ai đó đánh vào gáy mình chết điếng đến chẳng muốn tỉnh nữa.

Cùng thời điểm đó đã rất nhiều chuyện đến cùng một lúc. Tôi từ bỏ tất cả, rút chân khỏi mọi nơi tôi từng bước đến. Tôi sống bởi trách nhiệm trên vai mình, cũng từ đó tôi biết rằng mình không còn gì cả, và cũng chẳng dám mơ gì, vì mơ càng nhiều, thực tế đối diện càng đau đớn. Tôi quan niệm rằng sẽ sống tốt nhất có thể với mọi người chung quanh, nhưng không trao trọn trái tim mình cho riêng một ai cả.

Nhưng một thời gian sau thì tôi nhận ra rằng quan điểm của mình là đúng. Cám ơn Trời vì điều đó, trái tim tôi ít ra cũng không trao cho nhầm người. Sinh nhật do tôi đến trễ nên ghế dành riêng cho tôi đã có người cố ý ngồi, khi tôi bỏ về thì người ấy cũng đã về ngay sau đó. Hôm đi VT, do tôi đến trễ, nên chỗ của tôi cũng không còn là chỗ của tôi, tôi bỏ về, cuộc đi chơi ấy cũng huỷ. Buổi xem kịch, dù tôi không đến nhưng chiếc vé ấy cũng không nhường lại cho ai khác. Buổi tốt nghiệp người ấy đã chờ tôi suốt. Chuyện ấy chỉ hơn 1 năm sau tôi mới biết. Giờ đây tôi chỉ âm thầm nhìn từ xa và chúc người hạnh phúc với niềm vui riêng của mình. Quá khứ mãi mãi là quá khứ, tôi sẽ chỉ giữ cho riêng mình.

...
Cách đây hơn tuần N tự nhiên gọi điện hỏi thăm, nói linh tinh, quan tâm tới sức khoẻ tôi không ngờ. M thì hay nhắn tin hỏi thăm tin tức. Tự nhiên tôi được quan tâm lạ. Chả có gì bất thường mà không có nguyên nhân của nó. Hoá ra 2 người hẹn hò, mà không cho tôi biết nên thấy có lỗi. Khi nhận ra họ cảm thấy có lỗi, tôi lại thấy vui, ít ra họ đã nghĩ 1 tí đến tôi. Còn người của 6 năm trước, có bao giờ thấy có lỗi với tôi không?

M không cần lo lắng nhiều đến thế, có một sự thật tôi không nói ra là: chưa bao giờ tôi nghĩ rằng N sẽ là của mình, và cũng chưa từng hy vọng gì vào mối quan hệ đó cả. Tôi đã học cách đón nhận và tiễn chân trong nụ cười vui vẻ. Còn N, cần một người phụ nữ biết quan tâm chăm sóc chứ không phải con người vô tâm như tôi.

Tin nhắn cuối M nhắn: M muốn L vui vẻ và hạnh phúc, M không muốn mình hạnh phúc mà L phải cô đơn.
Reply: đừng lo gì cả, L biết tự làm mình hạnh phúc, và sẽ tìm đc hạnh phúc của mình.
Trong đầu nghĩ: tôi bảo chị dừng lại, chị có dừng lại không? Dù sao cũng thật lòng mong chị hạnh phúc.

...
2 người ấy không phải tên M và N nhưng tôi mong họ có thể như thứ tự bảng chữ cái, có thể mãi bên nhau. L chỉ là người đến trước mà thôi. ^_^

...
Tôi tự dưng nhớ đến bài hát “dòng sông không trở lại”.
Dù có là người thực tế cách mấy, thì vẫn có những khoảng lặng để lắng nghe nhịp tim mình.

PHML


Dòng sông không trở lại
Sáng tác: Bảo Phúc
Phổ thơ: Thảo Phương
Trình bày: Cẩm vân
Có những dòng sông không trở về đâu
Quá khứ trào dâng từ nơi xa vắng
Có những chiều vàng, chếnh choáng bè bạn
Ký ức tuổi thơ, êm đềm mộng mơ

Có những dòng sông chảy ngược vào tôi
Thấp thoáng làn hương gợi bao nhung nhớ
Đếm những chiều vàng, sóng sánh dịu dàng
Nhớ mối tình thơ, đâu rồi mộng mơ

Sông vẫn trôi, cứ trôi dù thương nhớ
Sông khóc ai, nhớ ai dòng trôi mãi
Anh vẫn nghe tiếng em
Từ khi vắng nhau, thiếu nhau
Còn nguyên nhớ, còn nguyên nhung nhớ

Trong giấc mơ khát khao còn khao khát
Trong nỗi đau mất nhau còn đau mãi
Ta vắng nhau thiếu nhau
Còn nguyên nhớ nhung thiết tha
Hỡi dòng sông không trở về sao?