PHML's Diary

Friday, December 31, 2010

Tạm biệt 2010


Vài phút nữa là sang năm mới. Thêm một tuổi, thêm một nếp nhăn, còn thêm gì nữa nhỉ? Thành công, thất bại, hạnh phúc, hay bài học trong cuộc sống…

Với mình năm 2010 có lẽ là năm đánh dấu cho giày cao gót, thứ mà chắc mẫm 5-6 năm nay rồi không dùng đến.

Học thì ngồi thôi, nhưng khi lên phòng thí nghiệm phải leo 4 tầng lầu. Thời gian trong phòng thí nghiệm chả ai bắt đứng, nhưng cứ loay hoay đứng mãi, đến khi xong việc thì than mỏi giò. 2 năm làm nhóm trưởng nên đa phần đại diện thuyết trình là mình, thuyết trình thì giày cao gót cho đẹp dáng. Nhưng cũng chỉ thuyết trình cho những gương mặt quen thuộc, quá quen nên cũng quên mất yếu tố ngoại hình. Cứ hết chạy vào chạy ra, đế bệch có lẽ lựa chọn phù hợp hơn.

Năm nay mua chắc hơn 8 đôi giày, nhưng đến giờ còn sử dụng được chỉ 8 đôi. Trong số đó 4 đôi cao 7 phân đế nhọn, 3 đôi 7 phân đế bằng, và một đôi sport để tập thể dục thì tất nhiên đế thấp. Một năm đánh dấu kỷ lục trong suốt hơn 6 năm qua về việc mua sắm.

1m63 không phải là cao, nhưng so với chiều cao trung bình người Việt Nam chắc mình được xếp vào hạng trung bình chứ chẳng thể lùn. Trong lớp so với nữ, có đủ tự tin để nói rằng mình cao nhất. Mang giày đế thấp thì cũng 2 phân, vừa tầm 1m65.

Nếu bước vào cấp 3, luôn mang giày cao gót, và luôn cố tỏ ra nổi bật. Thì ngược lại, những năm tháng đại học chỉ muốn mình là một cái bóng, luôn cố gắng để phù hợp với chung quanh. Khi ai cũng nháo nhào khẳng định bản thân mình, thì mình lại vật vờ như xác chết.

Càng ẩn dật hoà nhập với chung quanh, càng thấy rõ sự thờ ơ ghẻ lạnh. Vứt bỏ thói quen bản thân, bỏ sỉ diện tự ái, hoà nhập vào cuộc tán gẫu, lại càng nhận rõ rằng cứ nên câm lặng lại hay hơn.

Và bây giờ, không có lấy một người bạn bên mình.

Tự hỏi bản thân nhiều lần, đã sống thế nào để ra nông nổi thế. Nhưng vẫn chưa tìm ra câu trả lời xác đáng. Thôi thì cứ sống theo xã hội với “nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa” vậy. Nơi mà con người ta liên hệ với nhau bởi dính líu đến vật chất hơn là tình cảm.

Bản thân đang thay đổi, đang tự thức trở về con người trước đây, và đang cố gắng điều chỉnh để phù hợp thay vì quá đà như những tháng ngày mới lớn.

Giờ đây lại yêu thích trở lại đôi giày cao gót, tự tin sải bước với nó mà chẳng bận tâm có phù hợp hay không. Rõ ràng rằng việc mang giày bệch đi vững vàng hơn giày cao gót, nhưng giày cao gót lại thể hiện việc vững vàng là chính mình.

Đôi khi bản thân không dám mang giày cao gót để hợp hơn với người đi cạnh. Nhưng giờ đây, bản thân cảm thấy thoải mái khi đi một mình, mà chẳng cần phải bận tâm người bên cạnh có hài lòng hay không.

2010 năm của những đôi giày cao gót. Tôi yêu những đôi giày cao gót.
PHML

Friday, December 24, 2010

Xmas eve 2010

Trưa sẽ đi chơi công viên. Đón Giáng Sinh bằng việc đi công viên chơi trò chơi một mình, không biết có ai bệnh giống mình không?

Đi về mà có hứng thì viết, hy vọng sẽ viết gì đó vui tí. Lâu rồi, blog toàn entry buồn không hà. Mà buồn thì mới lên blog than vãn, vui thì bận vui rồi, chả rảnh đâu ngồi gõ blog ^__^

Dù chỉ một mình ta với cõi đời này thì tại sao không thể vui mà hưởng thụ chứ ^__^.

Giáng Sinh vui vẻ nhé mọi người ^__^

An lành!

- o0o -

Up ảnh chụp bằng điện thoại cùi trước, để đó, rảnh viết tiếp ^__^


PHML

Wednesday, December 22, 2010

Biển nhớ

Chung quanh L toàn những người yêu biển, chưa nghe ai nói ghét biển, và cũng chưa tìm ra ai không yêu thích biển giống mình.

Có người lớn lên từ vùng biển rộng cát cháy, những con sóng, nhữnThêm Ảnhg dấu chân cát trở thành ký ức tuổi thơ, nên trái tim họ dù ở đâu vẫn hướng về nơi đó, nơi họ sinh ra, nơi họ gọi tên “quê hương”. Họ yêu biển vì đó là quê hương của họ.

Những người bạn Sài Thành lớn lên mà chẳng nhớ con sông Sài Gòn đục từ thưở nào, tôi cũng thế. Khi bé thỉnh thoảng được ra “cầu tàu” để xem những chiếc thuyền “cá mập”, hay “thuyền hoa” chạy vòng vòng nhấp nháy ánh đèn. Ký ức của tôi, SG là những con hẻm ngoằn ngoèo, xe cộ đông đúc, hàng quán lúc nhúc. Sinh ra và lớn lên nơi đó, nhưng dấu chân tôi đặt đến nơi sang trọng, là lúc tôi bắt đầu tuổi 14. Quá trẻ để hiểu việc kiếm tiền, cũng như việc phải tiêu thế nào. Tiền chẳng lúc nào có sẵn để bạn thoải mái mà tiêu cả, khi cái máy in tiền (là mẹ tôi ý) không còn đủ mực (sức khoẻ) để in tiền cho tôi tiêu nữa. Tôi bắt đầu học cách chi tiêu, không biết người ta xem việc ấy dễ khó thế nào, chứ với tôi, nó vô vàn khó khăn.

Biển gần mà người Sài Gòn hay đi nghỉ nhất là Vũng Tàu, Long Hải, sau này có Cần Giờ. Ký ức của tôi về những chuyến đi ấy cũng chẳng có gì cả. Hay do tôi đi quá sớm trước khi có người mở cánh cửa tâm hồn cho tôi. Hay đơn giản là, lúc ấy tôi chưa đến cái tuổi biết buồn, tuổi dừng để nghĩ, tuổi cảm nhận nỗi đau để ngẫm.

Khi tôi hỏi những người biển không là quê hương của họ “tại sao thích biển?”. Đa số thích biển vì thích biển thế thôi. Ừ thì, đôi khi ta yêu một người chẳng biết vì sao ta lại yêu họ. Tôi quá thực tế đủ để luôn biết rõ lý do vì sao bản thân lại thích một ai đó. Có người thích biển vì lý do rất thực tế “ăn đồ biển ngon hơn”, cũng có người thích biển vì mê đắm sự rộng lớn của nó, cũng có người thích biển vì kỷ niệm nào đó gắn vào nơi xanh thẳm ấy. Còn tôi, hình như chưa thể yêu biển.

Đứng trước biển, bạn cảm nhận được điều gì? Tôi hỏi rất nhiều người câu hỏi ấy, câu trả lời nhận được quá chung chung, thậm chí rất ngắn. Khi câu trả lời của bạn cùng phòng của tôi là “nó rộng”, tôi hỏi tiếp “còn gì nữa”, “mát”. Trợn to đôi mắt để nghe tiếp câu trả lời, nhưng không có. Cũng có những câu trả lời đủ dài: biển sâu thẳm, lúc hiền hoà, lúc nguy hiểm, khó lường trước. Và cũng có người bảo rằng biển đem lại sự bình yên trong tâm hồn.

Còn tôi đứng trước biển tôi cảm thấy lẻ loi đến khủng khiếp. Ngồi trên bờ cát khô ran, mà cảm thấy mình như bị nhấn chìm giữa cái khoảng rộng lớn mênh mang lấp đầy nỗi cô đơn. Biển chiều, ánh mặt trời dần khuất, cái ánh sáng yếu ớt nhập nhoạng le lói bị nuốt mất vào cái vòm họng rộng lừng lững ấy, cứ như là biển đêm cướp mất cái ánh sáng hy vọng mong manh ở tôi ấy. Biển đen kịt trước mắt tôi, càng làm nỗi sợ bơ vơ giữa khoảng mênh mông trong tôi càng lớn. Trước biển, một lần nữa tôi thấy rõ cái cảm giác bất lực ở mình. Tôi không ghét biển nhưng làm sao để yêu nó đây?

Tôi không yêu nó, không có nghĩa tôi gạt hết nét đẹp ở nó. Chỉ là có vài người tìm đến biển để thấy cái cảm giác bình yên. Với tôi biển không đem lại cái cảm giác ấy. Ước chi một ngày nào đó, biển cũng cho tôi cái cảm giác. Cảm giác trút hết tất cả nỗi đau của mình với biển, biển mang lấy nỗi đau ấy và hồi đáp lại bằng những làn sóng lăn tăn vỗ về.

Ngồi café nghe “Biển nhớ”, chả yêu gì mà cũng tự dưng ước chi mình cũng nhớ ^__^

Sáng tác: Trịnh Công Sơn
Trình bày: Thanh Hà - Quang Dũng




Ngày mai em đi
Biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rũ lê thê
Gọi bờ cát trắng đêm khuya

Ngày mai em di
Đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ
Sỏi đá trông em từng giờ
Nghe buồn nhịp chân bơ vơ

Ngày mai em đi
Biển nhớ em quay về nguồn
Gọi trùng dương gió ngập hồn
Bàn tay chắn gió mưa sang

Ngày mai em đi
Thành phố mắt đêm đèn mờ
Hồn lẻ nghiêng vai gọi buồn
Nghe ngoài biển động buồn hơn

Hôm nào em về
Bàn tay buông lối ngỏ
Đàn lên cung phím chờ
Sầu lên đây hoang vu

Ngày mai em đi
Biển nhớ tên em gọi về
Triều sương ướt đẫm cơn mê
Trời cao níu bước sơn khê

Ngày mai em đi
Cồn đá rêu phong rủ buồn
Đèn phố nghe mưa tủi hờn
Nghe ngoài trời giăng mây tuôn

Ngày mai em đi
Biển có bâng khuâng gọi thầm
Ngày mưa tháng nắng còn buồn
Bàn tay nghe ngóng tin sang

Ngày mai em đi
Thành phố mắt đêm đèn vàng
Nửa bóng xuân qua ngập ngừng
Nghe trời gió lộng mà thương.



Friday, December 17, 2010

Người Việt Nam mình bây giờ giàu quá!

Mẹ mình đi đâu về cũng nghe bảo bạn bè mẹ con cái ai cũng thành đạt, lương lậu ít lắm bõ bèn cũng chục triệu trên, thường thì dăm bốn - năm chục triệu, giỏi thì chục nghìn đô. Chỉ xài hàng “authentic” thôi, thậm chí hàng “limited edition” nữa cơ. Mình thì chỉ dùng mỗi hàng “VN chất lượng cao” thôi cũng đã thấy giá khá khò khè rồi.

Chung quanh hàng xóm mình cũng toàn người giàu cả. Nói chuyện toàn bạc tỷ thôi, một ngày ngồi không có vài triệu, thì tháng kiếm dăm trăm triệu, năm bạc tỷ là chuyện bình thường.

Mấy nàng bạn học cũ cũng thế, ai cũng yêu nàng tha thiết, người yêu nàng ai cũng cực giàu, tháng kiếm vài trăm triệu.

Đi đâu cũng nghe người ta nói mình giàu cả.

Vậy tính ra có mỗi mình giờ vẫn còn nghèo thôi.

Dù là người nghèo vẫn cảm thấy vui, vì được sống trong một đất nước phát triển mà đi đâu gặp ai cũng toàn người giàu và tài năng như thế.

Đến bao giờ mẹ mới sáng mắt ra được với những lời người ta nói.
PHML

Sunday, December 12, 2010

Đan khăn kiểu "Good Day" IU


Mới xem MV Good day của IU, phát hiện ra cái khăn của anh chàng trong MV mình biết đan. Dạo này trời lạnh, hứng chí cầm kim ghê, mới đây mà đan xong cái khăn kiếu Mary Stayed Out All Night, nhanh không tưởng.

Thôi không dài dòng lôi thôi nữa, cách đan đây:

Mẫu khăn (tính số mũi): chia hết cho 6 (6 x n), cộng thêm 5.
-Hàng 1: toàn bộ mũi lên
-Hàng 2: toàn bộ mũi xuống
-Hàng 3: toàn bộ mũi lên
-Hàng 4: toàn bộ mũi xuống
-Hàng 5: 4 mũi lên, mũi vặn thừng (3 chéo qua – 3 chéo lại = 6 mũi lên) x n lần, 1 mũi lên.
Xem lại cách tính mũi để hiểu.
Lưu ý: kim phụ đan vặn thừng để bên dưới 2 kim đan.
-Hàng 6: toàn bộ mũi xuống
-Hàng 7: toàn bộ mũi lên
-Hàng 8: toàn bộ mũi xuống
-Hàng 9: 1 mũi lên , vặn thừng (như hàng 5) x n lần, 4 mũi lên.
Đổi ngược số mũi ở đầu và cuối hàng của hàng 5.
Lưu ý: kim phụ đan vặn thừng để bên trên 2 kim đan
Lặp lại các hàng trên đến hết khăn.

Có thể xem chart để dễ hiểu hơn ^__^ : https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiaAQUrgQOG4MUB7V6F3PFTvgvisCM4q1SGiaIqRUCNdVq5Q3AZ4AezXD_MRmxjGbpgoOkwnB0LzvsldKZPBgOfAhT3WF9IvS0Hc9Ia5hL7HBprWCeWvptjFKmpAxGSxYE2hWFoGvTiDw/

Link youtube cách đan vặn thừng: http://www.youtube.com/watch?v=Bn3I_JD7Ek4

Khăn loại này thì nam nữ vẫn dùng được tuốt, nữ màu sáng, nam màu trầm, xài chung màu trung gian ^__^.

Tớ toàn đan bằng len sợi to chập 2 sợi. Vì dùng mũi vặn thừng nên đan nên hơi lỏng tay 1 tí thôi nhé, và dùng sợi có tí ny-lon để có độ co giãn sẽ dễ đan hơn.

Khăn đan chẳng bao giờ lỗi mốt cả, lỡ đan không kịp Giáng Sinh năm nay thì để dành sang năm. Còn 12 ngày nữa, cắm đầu đan chắc kịp. Ai đang học, chuẩn bị thi thì lo thi đi nhá, đừng có bắt chước L ham hố ^__^


PHML

Sunday, December 5, 2010

Đan khăn kiểu “Mary Stayed Out All Night”


Tèng téng teng…

Kiểu khăn đan quá ư là đơn giản nhưng lên sản phẩm thì cực dễ thương. Cùng nhau vừa đan vừa xem drama hàn nhá ^__^. Mà L vẫn chưa xem phim này, chỉ là hình ảnh phim này thì ngập mạng.

Lại thêm một cái khăn đan dở chừng chẳng biết chừng nào xong. Mà đan xong rồi cũng chẳng biết cho ai. Chả còn liên lạc với ai ở xứ có mùa đông để mà choàng khăn, để mà cho. Sài Gòn mà choàng cái khăn mỏng tăng, đi đường người ta cũng ngó tưởng con hâm ^__^. Huống chi kiểu này, khăn dạng dày.

Thời tiết SG mấy ngày nay trưa mùa hè và đêm mùa đông. Kiểu thời tiết này đặc trưng SG, lúc nào cũng phải cần áo khoác. Trưa mặc chống nóng và che nắng. Chiều mặc chống bụi và mùi khói xe (không thì đi ngoài đường một hồi vô phòng lạnh chả nghe mùi nước hoa đâu, chỉ mỗi mùi bụi xe). Tối mặc chống lạnh. Còn ai đi xế hộp thì miễn bàn ^__^

Khăn kiểu này thì nam nữ gì choàng cũng được. Nam thì chọn màu len trầm một chút, nữ thì màu sáng, những màu trung thì cả hai. Với nữ khi đan xong có thể móc viền kiểu cọ một tí, để khăn trông dịu dàng hơn.

Và đây cách đan:
Photo-1269

Nguồn: danmoc.net
-dòng 1 : mũi lên -mũi xuống -mũi lên -mũi xuống ...cuối là 1 mũi xuống
-dòng 2 : mũi lên - mũi xuống ........cuối vẫn là mũi xuống
-dòng 3: mũi xuống - mũi lên - mũi xuống -mũi lên -....cuối là mũi lên
-dòng 4 : mũi xuóng -mũi lên -mũi xuống -mũi lên
Lặp lại hết khăn


-First row: purl stitch – knit stitch – purl stitch - … (repeat p-k-p) – last stitch is knit stitch
-Second row: purl stitch – knit stitch – purl stitch - … (repeat p-k-p) – last stitch is knit stitch
-Third row: knit stitch – purl stitch - purl stitch - ... (repeat k-p-k) - last stitch is purl stitch
-Fourth row: knit stitch – purl stitch - purl stitch - … (repeat k-p-k) - last stitch is purl stitch
Repeat until reach to wanted lenght


Chúc mọi người đan được một cái khăn như ý, và một mùa đông hạnh phúc ^__^

PHML

Thursday, December 2, 2010

rỗng

photo by karennassar
Dạo này mỏi mệt quá!

Càng căng thẳng cơn đau bao tử càng kinh khủng. Sáng chưa ăn gì đã nôn một đống dịch bao tử đắng nghét chua lòm, cả ngày ngơ ngẩn. Nên chăng vào viện và sống tách biệt hẳn với cuộc đời.

Câu nói quen thuộc của mọi người dành cho tôi là “hạnh phúc hay không hạnh phúc do chính nhận thức của mình”. Tôi hy vọng rằng nhận thức mình đúng là lệch lạc, vì như thế mới có cơ hội để điều chỉnh lại và biết đâu đó một ngày nào đó tôi sẽ lại hạnh phúc.

Vài người trách rằng tôi đã không cởi mở lòng mình, trong khi tôi cố gắng trao cho họ những niềm tin nhỏ bé còn sót lại, thì họ cho rằng nó không đáng không đủ và vứt bỏ đi không hề có chút lưỡng lự.

Suốt những năm dài, tôi nghĩ sống yên lặng để tìm thấy sự an bình, thì tôi cũng nhận ra những đợt sóng ngầm cũng rất đáng sợ. Tôi không dám khoe khoang những thứ mình sở hữu, đơn giản vì có thể với tôi nó đủ to tát nhưng với người khác thì có khi chỉ là rác rưởi. Tôi không thích giao tiếp với những người tầng lớp trên mình, không phải tôi sợ họ, mà vì tôi hiểu quá rõ một vài thành phần trong số họ. Tôi muốn từ bỏ cuộc sống kiểu cách để tìm cho mình một thế giới khác phù hợp hơn.

Từ bỏ thế giới đó để sáu năm qua tôi bước vào thế giới mà ngỡ dành cho mình, càng cố hoà hợp tôi lại càng thấy trống rỗng. Chẳng có nơi nào dành cho tôi cả.

Cuối năm ngoái đến giữa năm nay, chi tiêu của tôi khá rộng rãi. Và tôi nghĩ cuộc sống của tôi chỉ cần thế này là đủ. Nhưng giờ đây tôi đối diện với những khó khăn có thể cướp nó khỏi tay mình.

Ai cũng bảo rằng tôi hãy nói ra những suy nghĩ của mình sẽ nhẹ lòng hơn. Nhưng một khi tôi để suy nghĩ của mình lọt qua lời nói cũng là lúc tôi cảm thấy mình bị tổn hại. Bạn bè là để chia sẻ, nhưng thậm chí với họ tôi cũng chỉ luôn nói những thứ họ muốn nghe hơn những thứ tôi muốn nói.

Khi tôi đạt được điều gì đó làm cho lòng tôi mừng rỡ vui sướng, tôi cũng chẳng dám nói ra. Vì nói ra thứ tôi nhận được không phải là sự sẻ chia để cùng hạnh phúc mà chỉ là những mỉa mai soi mói. Khi tôi nói rằng tôi khó khăn và mệt mỏi, tôi không bắt bạn phải chịu nó thay tôi, tôi cũng chẳng cần sự giúp đỡ của bạn. Cái tôi cần là sự chia sẻ cho dù bạn không thể đồng cảm, thì cũng hãy lắng nghe nó chân thành. Nhưng đổi lại tôi chỉ nhận được trong ánh mắt bạn sự ái ngại. Không cần phải vắt chân lên cổ tránh tôi như thế đâu, tôi không có khả năng rượt theo bạn để đeo những khó khăn của tôi vào bạn đâu. Những khó khăn ấy chỉ dành cho tôi chứ không phải dành cho bạn, trở ngại trong cuộc sống không phải là bệnh dịch mà có thể lây lan. Vì cuộc sống của tôi không phải là cuộc sống của bạn, đặc thù khó khăn của tôi cũng không thể ảnh hưởng đến bạn.

Khi ai đó gặp rắc rối tốt nhất là tránh xa họ, phòng hờ phiền phức cho mình vẫn hơn. Phòng tốt hơn chữa. Vắt chanh thì phải bỏ vỏ thôi, chả có thằng nào giữ vỏ cả. Vỏ thì giữ làm gì?

Thực tế cuộc sống là như thế, tôi còn mong mỏi điều gì?

Tôi đã đòi hỏi quá nhiều từ cuộc sống này chăng?

Có lẽ bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ thôi cố gắng hoà hợp với chung quanh nữa. Tôi sẽ không kìm nén cảm xúc của mình để người khác thấy thoải mái. Tôi sẽ không còn cười ngờ nghệch để người đối diện thấy dễ chịu. Tôi muốn sống thật với cảm xúc của chính mình. Tôi muốn được sống trước khi tôi chết.
PHML