PHML's Diary

Wednesday, December 17, 2008

Mùa đan len

Mùa đan len - người ta thường ám chỉ cho những cơn gió đông se lạnh thổi về. Nhưng với những người thật sự đã từng đan móc cho người mình thương yêu thì khi tiết trời bắt đầu mát mẻ, trời vào thu cũng là lúc họ lục đục tìm kiếm mẫu và lòng vòng các chợ để kiếm những cuộn len ưng ý.
Tôi yêu mùa thu, tôi dễ chạnh lòng cho tiết trời dịu dàng như hình ảnh của những cô nàng tỉ mỉ từng mũi kim để ra được cái sản phẩm có thể làm ấm lòng vào trời đông. Tôi cần lắm mùa đông vì sản phẩm của thu sẽ được hoàn chỉnh khi đông đến.
Trời se lạnh cũng đã khá lâu rồi, và tôi luôn bị hối thúc bởi một người yêu cầu tôi móc cho họ một chiếc khăn. Tôi luôn kiếm cớ và cho qua, nhưng tin nhắn lại yêu cầu một lần nữa bắt tôi đan khăn làm tôi nhớ đến một câu chuyện tôi từng biết từ rất lâu.
Khi ở cấp ba, có rất ít những người biết đan móc nhất là những cô nàng sinh ra vào lứa tuổi tôi, khi gia đình yêu cầu việc giỏi giang về học thức quan trọng hơn rất nhiều việc giỏi giang nữ công.
Có một đôi bạn khá thân, và người con trai phải đi rất xa, nơi anh ta đến có nhiều tuyết và lạnh lắm. Cô bạn quyết tâm học đan móc để tặng anh chàng chiếc khăn quàng cổ. Cô cố rất nhiều, nhưng chiếc khăn lại giống miếng khăn rửa chén hơn là dùng để quàng cổ. Và lần đầu tiên cô biết rằng khi đan móc không chỉ mỏi tay đến nhức, và tay sẽ đau và sưng đỏ cũng như việc trên đôi bàn tay mềm mại không đụng việc nhà của cô sẽ có những vết chai. Nhưng cô vẫn cố.
Ngày anh đi thì càng gần, mà chiếc khăn thì vẫn chưa xong. Con bạn của cô bảo rằng nên đi shop mua một chiếc khăn đắt tiền, vừa đẹp, vừa gọn, vừa không bị chai và mỏi tay, người được tặng lại thích hơn vì là hàng hiệu, chả nhẽ diện một bộ đồ thật đẹp rồi choàng cái khăn như giẻ rách. Cô chu mỏ ngoa ngoắt “hứ, quan trọng là tình cảm mừ”.
Nhưng rồi những lời của bạn cô làm cô suy nghĩ. Cô đi shop và chọn một chiếc khăn bằng nỉ thật đẹp, nó là hàng ngoại, được nhập từ đất nước anh bạn cô sẽ đến. Ngày anh đi, cô gửi tặng anh chiếc khăn cô đan “cho đấy, xấu cũng đừng vứt nhé”. Rồi cô đưa cho anh ta một chiếc hộp được gói cẩn thận, trong ấy có chiếc khăn cô mua “quà tặng chia tay, qua bên đó rồi hãy mở nha”.
Thời gian trôi đi, anh gửi hình về cho cô khi anh đang choàng chiếc khăn cô đan. Cô cảm thấy vui. Cô qua nhà nhỏ bạn mình và thấy những tấm ảnh khi anh đang ở trường, anh choàng chiếc khăn cô mua. Cô mỉm cười “trẻ con quá!”
p/s: cô nàng không phải tôi. Người kể không chịu trách nhiệm về câu chuyện ^^
...
Tôi lưỡng lự không biết nên mua hay nên móc chiếc khăn đây?
Giờ nhận ra 1 điều đừng biết gì thì hơn ^^
Dù sao cũng vừa mới mua len hồi chiều, móc được tí xíu. Sẵn tiện khoe lun.




Photobucket
Photobucket