PHML's Diary

Monday, November 24, 2008

trở về


Sống quá lâu trong thế giới của bản thân mình, L đã bỏ quên tất cả những gì đang diễn ra ngoài kia. Khi bản thân càng cố hoà nhập vào cuộc sống bình thường đó, thì lại càng thấy trống vắng và lạc lõng hơn, mình có cảm giác như tất cả quay lưng lại với chính mình, tại sao mình lại nghĩ như vậy nhỉ?

Càng cố thân thiện, dễ gần thì sự bức bối trong lòng lại càng nhiều hơn, càng cố gắng mọi thứ càng trở nên vô vọng, có lẽ mình là một người bỏ đi. Đành trở về với thế giới của mình thôi.

Khi rời khỏi cái vỏ ốc, bước ra bên ngoài, tất cả những gì mình nghĩ là tươi đẹp đều đem lại cho mình cái cảm giác khó chịu… khó chịu với những tiếng cười, khó chịu với những lời nói chói tai, khó chịu với cái ánh mắt ngây thơ đến dại người, khó chịu với tất cả những gì xảy ra chung quanh …

Mình bất mãn với mọi thứ, nhưng xét ra do chính mình vô dụng. Nhìn bản thân và chấp nhận cái tôi đây vô dụng, nó đau trong lòng âm ỉ…

Để quên đi một sự kiện, chỉ cần đi ngủ, để quên đi một người cắt hết tất cả những gì có thể liên quan đến người đó. Để quên bản thân mình làm sao đây, làm sao có thể không nhìn thấy bản thân mình nữa, làm sao để quên cái tôi đang hiện hữu… tất cả là tự huỷ hoại bản thân mình mà thôi.

L trở về với gia đình mình thôi, với ngôi nhà mục nát, với người mẹ già, với thế giới của riêng mình thôi…



Photobucket
Photobucket

0 comments: