PHML's Diary

Monday, April 13, 2009

Ngoại Quốc


Những người chung quanh lần lượt đều chọn con đường đi nước ngoài. Dù chẳng thân thích gì nhưng nhìn họ cũng có tí chạnh lòng.

Những năm cấp 2, rồi lớp 10 tôi còn trốn học đi long nhong, ít ra cũng đi tới những nơi ven thành phố. Còn giờ ngoài đường từ trường về nhà tôi chả biết gì hết. Thỉnh thoảng có người nói tôi mới biết là có quận Bình Tân, tôi chỉ nghe mỗi quận Tân Bình. Tôi chọn cách sống trốn trong thế giới của riêng mình để thấy còn chút an toàn.

Bạn bè thì còn café, rồi lần lượt chúng bận café với một nữa. Rồi cũng có lúc tôi chán café, kiểu người như tôi buồn café, vui café, giận café, tám café, gặp gỡ café, không vui chả buồn cũng café… vậy mà cũng có lúc ngồi trong quán thấy ngán ngẫm gì đâu. Giờ chỉ có những cuộc hẹn bất đắc dĩ tôi mới phải lết xác đi, không thì nằm nhà ngủ cho sướng.

Không café thì tôi lại chọn nhà hàng, những món ăn lạ… kết quả là trống túi, nhanh chóng tôi từ bỏ nó, vì sự thật tôi theo không nổi.

Tôi bắt đầu trở về với thói quen cũ, mà những điều này làm mom tôi vô cùng ngứa mắt: thêu, móc đan, vẽ, đọc truyện… rồi quay về với cảm giác có nhà mà không thể ở, có nhà mà không muốn về.

Rồi tôi muốn được đi…

Với tôi nước ngoài chưa bao giờ là miền đất hứa. Tôi không phải muốn đi để được ai đó nhìn mình ngưỡng mộ, tôi cũng không phải như một số giới trẻ giờ nghĩ chỉ có nước ngoài mới đủ điều kiện thực hiện hoài bão của mình. Tôi cũng chả phải đi để đổi đời, để làm giàu, những gì tôi có là ở Việt Nam nếu chọn ra đi có nghĩa là tôi chọn cuộc sống vất vả với hai bàn tay trắng. Đi nước ngoài để học tập rồi về xây dựng nước nhà, tôi không giỏi giang đến vậy.

Tôi muốn ra đi vì tôi không thể chấp nhận bản thân mình, tôi không thể đối diện với những người yêu thương mình. Và như một con chim được chăm sóc cẩn thận nơi lồng son, liệu còn có thể bay? Hay an phận cả đời?

Số phận của tôi có như lá số tử vi, nhỏ cha mẹ nuôi, lớn chồng nuôi, già con nuôi? Hay rồi một ngày nào đó không còn ai chăm sóc, con chim trong lồng sẽ chết trong cô độc?

Con đường nào tôi sẽ đi qua?
Hay chỉ dạo quanh trước thềm nhà
Ngắm mây trôi xa mà ngơ ngẩn
Tự hỏi lòng mình dám bước ra?


Photobucket
Photobucket