PHML's Diary

Wednesday, March 18, 2009

Điên



Chiến tranh lạnh với bà gần một tuần. Tôi biết mình sai nhưng lại không biết quăng cái cục tức bỏ đi đâu, không tìm ra chỗ để nhét nó vào. Vì thế cứ im ỉm một mình cho nó nhẹ.

Tôi con một nên ít nhiều gì thì tính ích kỷ nó cũng thấm sâu vào máu thịt. Đừng định tội tôi vì tôi không thể yêu thương hay hy sinh cống hiến cuộc đời mình cho những người ruồng rẫy tôi. Nói ra thì bảo rằng tôi cay nghiệt, không nói ra thì cả đời này mang án oan. Mô phật, tại sao người đời cứ gieo hạt ớt mà mong hưởng quả ngọt thế? Cây ớt làm sao cho ra quả lê?

Ngày tôi ra đời không ai đến thăm, ngày tôi nằm viện chả thấy bóng dáng ai. Ngày nhà tôi bán, một mình tôi khóc ướt đường về. Ngày mẹ tôi bệnh nằm một chỗ, sao chỉ có cái bóng tôi ra vô? Chỉ còn duy nhất một ngày, ngày tôi chết. Có lẽ sẽ đông đủ thành phần thuộc hàng thừa kế thứ hai, vì hàng thừa kế thứ nhất có còn ai đâu.

Gia đình tôi luôn bất hoà bởi hai chuyện. Chuyện thứ nhất, mẹ tôi không bao giờ vừa ý với năng lực của tôi. Chuyện bất hoà thứ hai, tôi không bao giờ có thể thương được người bà muốn tôi yêu thương. Tôi biết tại sao mình không bình yên nhưng tìm không ra cách khắc phục.

Tôi đã chọn cách sống an phận và im lặng. Điều đó không có nghĩa là tôi thừa nhận mọi chuyện đúng.

Nếu chuyện này xảy ra cách đây 6 năm về trước, có lẽ tôi đã đập nát đồ trong nhà rồi. Còn nếu không đập nát đồ trong nhà thì tôi sẽ đập nát cái laptop với cái mobile, vì ít ra nó thuộc quyền sở hữu của tôi. Còn giờ chỉ là im lặng và cái ý nghĩ bỏ trốn luôn hiện hữu trong đầu.

Tôi cố nhịn ăn, nhịn mặt, sống tiết kiệm để chi thế?



Đừng vì rộng lòng với người ta mà mẹ nhẫn tâm đẩy con gái ruột mẹ ra xa. Không phải sự ra đi nào cũng có ngày trở về.

Đến bao giờ tôi có đủ can đảm để nói ra được. Vì im lặng chỉ có duy nhất tôi tổn thương, còn nói ra thì nhiều hơn con số 2, mẹ nhỉ?
...
Ôi có đôi khi thèm như gió đi hoang...



Photobucket
Photobucket