PHML's Diary

Thursday, December 31, 2009

2009

Nguồn ảnh: sưu tầm


Đầu tiên là vấn đề tiền đâu. Nên chắc sẽ tổng kết về thu nhập năm nay. Năm nay mình mua sắm nhiều gấp 3 lần 3 năm trước cộng lại. Những năm trước, mình gom tiền lại định sắm sửa cho bản thân bộ quần áo ngày tết nhưng rốt cuộc thì chẳng thể nào đón tết với cái nhà trống không, đành lựa chọn việc mua thức ăn thay vì quần áo.

Mình vẫn nhớ có lần nhỏ bạn thấy mình mặc mãi chiếc quần jean ấy, nên nó bảo mình nên mua cái mới được rồi, nhưng mình chẳng thể mua. Có những cái tết mình chả dám đi đâu cả vì trong túi không hơn 100k. Năm nay kinh tế của mình khả dĩ hơn, mong mọi chuyện sẽ suôn sẻ, đừng có điều gì bất ngờ cả.

Về vấn đề quan hệ, năm nay mình xoá rất nhiều số phone. Những năm trước mình vẫn một mình, nhưng lúc nào vấn đề tiền bạc cũng đè nặng tim mình cả, chả bao giờ bận tâm về những mối quan hệ nhạt nhẽo có cũng như không. Năm nay mình đã cố tìm kiếm một mối quan hệ sâu sắc, không nhất thiết phải là tình yêu, chỉ cần có thể chia sẻ cảm xúc cho nhau thôi. Vậy mà kết quả là con số không, tiên trách kỷ hậu trách nhân, có lẽ do tim mình hư hao thật rồi.

Sự nghiệp chưa bắt đầu gì cả, chỉ là đang bước đầu chuẩn bị thôi. Dù nói thế nhưng vẫn cảm thấy mình thất bại, hoàn toàn thất bại, càng cố gắng càng cảm thấy tuyệt vọng. Chẳng biết từ bao giờ nó trở thành gánh mặng lớn thế. Tuổi càng nhiều, điều đó càng đáng sợ.

Có những đêm thức trắng, hay ôm chặt gối để che giấu tiếng nấc nghẹn. Mong mỏi từ những người chung quanh sự đoái hoài, muốn được cảm thông, an ủi, vậy mà… Có thể trong giai đoạn này đó là điều xa xỉ.

Về phần cảm xúc. Ngày nào bước ra khỏi cửa cũng luôn có nụ cười thường trực trên môi, cười riết có những lúc cảm tưởng mình như con điên hay thằng hề trong vai diễn trò đời. Thi thoảng cảm nhận rằng mình đang rơi vào trạng thái tồi tệ, nhưng cũng chẳng sao cả vì giờ mình còn có thể gõ lóc cóc chứ không phải ở trong nhà thương điên. Chẳng biết nên vui hay buồn vì điều này. Mình cũng nhận ra rằng, bản thân bắt đầu có mầm mống chống đối. Nhưng bao giờ mình cũng lựa chọn việc chấp nhận thay vì phản kháng. Sợ rằng vì muốn đáp lễ với ai đó, mình sẽ làm những việc mà sau này sẽ hối hận. Không phải nếu muốn trả lễ cho họ, mình cũng sẽ phải xấu xa như họ sao?

Tóm lại năm nay điều cảm thấy rõ rệt nhất: sự cô đơn

PHML
Chụp ảnh bạn blog kỷ niệm ngày cuối năm ^_^

Photo-0075b