PHML's Diary

Monday, December 29, 2008

Quen và Biết


Chuyện này xảy ra cũng khá lâu, nhưng bữa nay quởn, viết lại đỡ buồn.

P lớn hơn tôi 2 tuổi, ấn tượng đầu tiên về anh là anh đăng ký học lớp của tôi vì M - hoa khôi của khối. M với tôi có tí ti điểm chung là buồn - café, vui - café, bạn bè - café, một mình – café, nên cũng vài ba lần cup học café.

Học chung một lớp cách đây 2 năm, suốt khoá học tôi với P nói chuyện với nhau chỉ 2 lần. Tất cả chỉ có thế. Như thế có gọi là quen không nhỉ?

Đi học về sớm, chả muốn về nhà lại lang thang nhà sách. Vô tình nghe gọi “Ủa L, phải L không dạ”. Tôi quay sang cười toe “lâu quá rùi không gặp, về nhà ăn tết à?”. “P về lun òi” P nói.

Về nhà ngẫm lại thấy buồn cười, cuộc sống đôi khi chuyện dễ hiểu mà không thể hiểu, chuyện khó hiểu thì làm như biết lắm. Tôi dốt quá nên chả biết gì ^^. Tôi chả bao giờ ngờ người ta có thể nhận ra tôi, tại sao à, vì cuộc sống thì không ngừng thay đổi. Một người học chung với tôi ba tháng sau mấy năm trời có thể nhận ra tôi, trong khi có khối kẻ đi chung vài ba năm mà đối diện thì hình như chả biết là ai cả. Người ta chỉ quen nhau khi trên người xách LV, hay khoác CD, thân thiết khi đi xe vuông, nhà C1. Bởi thế ngoài mẹ mình ra thì tôi đây chỉ biết dăm ba người, quen thì không biết ai cả, bạn bè đôi khi không xác định được là của tương lai, quá khứ hay hiện tại. Còn nói đến chữ thân thì bé đây xin kiếu. Ở đời chả có gì là tuyệt đối cả, bởi vậy nên có đi xét nghiệm DNA mà hơn 90% thì cũng có thể nhầm, còn vài % nữa chưa chính xác mà. Thân thiết gì!

Đến chừng tuổi này tôi thua cả con nít mẫu giáo, không phân biệt được đâu là quen và biết.

Tội nghiệp mày quá nhật ký ơi, cứ câm lặng mà nghe tao nói điều vô nghĩa hoài. Thương mày quá!


Photobucket
Photobucket