PHML's Diary

Wednesday, February 24, 2010

blog và bạn

Nguồn ảnh: sưu tầm

Tớ biết là bạn đã quên tớ rồi, quên từ rất lâu rồi. Và đúng như những gì tớ nghĩ, tớ cũng có thể quên bạn. Thường là như thế, nhưng thi thoảng bất chợt gặp hình ảnh bạn ở đâu đó, lại làm tớ ngây ra một chút.

Không nói đến những điều mình hiểu lầm về nhau, chỉ nói đến cái tốt đẹp bạn dành cho mình thôi, đến giờ mình vẫn còn cảm kích. Bạn là một cô gái khá xinh xắn (phải thừa nhận bạn xinh hơn mình nhiều, không chỉ thế, bạn còn khá nổi tiếng với vẻ ngoài đó). Bạn lại thông minh hơn mình, mỗi khi kiểm tra bạn luôn đưa bài hoặc quăng giấy cho mình, trước khi có kiểm tra bạn luôn nhắc mình vì bạn biết rõ mình mê chơi hơn mê ngủ, mê ngủ hơn mê ăn và mê ăn hơn mê học. Bạn có một gia đình dư dả vật chất, và mỗi lần nhìn ảnh gia đình bạn, mình có chút chạnh lòng.

Và điều quan trọng nhất, mình biết và cảm nhận được: đã có lúc với bạn, mình là người bạn quý mến nhất. Bạn là sự ngưỡng mộ và niềm tự hào của mình.

Ở trường rất nhiều nhóm muốn bạn tham gia vào, các anh chàng chỉ chăm chú vào bạn thôi, và cả những lời không biết từ đâu ra về sự khập khiễng giữa bạn và tớ. Nhưng bạn luôn biết cách làm cho tớ cảm thấy vui và cho những người khác biết tớ quan trọng với bạn thế nào. Điều đó làm tớ rất hạnh phúc, tớ cảm thấy hài lòng dù chỉ là phông nền cho bạn.

Với một tình bạn như thế liệu thứ gì có thể tách được chúng ta? Có bao giờ bạn nghĩ về điều đó chưa? Mình đã suy nghĩ rất nhiều, và rồi một ngày cũng có đáp án.

Mỗi khi có ai mời mình tụ tập, mình lại nhớ tới bạn. Mình là đứa rất khó ưa, mọi người chỉ muốn mời bạn. Nhưng bạn thì khẳng định rằng không có mình cũng sẽ không có bạn, và nếu mình không thích thì bạn sẽ không đi. Từ đó mọi người luôn mời mình trước và dò ý mình xem mình có muốn đi không.

Trước khi quen bạn mình là người rất thích đám đông, khi quen bạn mình là người biết chọn lọc đám đông. Và khi không còn bạn mình là người tránh xa đám đông, mình thèm muốn một cái gì đó yên tĩnh và sâu lắng. Thế nhưng mình tìm được sự im lặng nhưng trống rỗng thay vì thứ mình muốn.

Sau 2 năm, chúng ta không gặp nhau. Tớ đã gọi và hỏi bạn rằng bạn có người bạn nào mới chưa. Bạn đã trả lời rằng chưa có ai làm bạn khóc nhiều như mình. Sau này thì mình cũng không cố ý làm ai khóc vì mình nữa (cũng chỉ có một đứa khóc vì mình thôi, nhưng khóc có một lần à).

Khi làm blog 360, mình vẫn biết bạn luôn vào xem. Nhưng từ khi mình chuyển sang blogspot mình biết rằng bạn không còn vào xem nữa. Tớ đã từng viết blog chỉ để bạn xem.

Thi thoảng mình nghe người ta hỏi mình có tài khoản trên facebook hay không? Hay nhiều khi chat chit bảo mình lập tài khoản FB rồi vào đó chơi vui lắm. FB mình tạo tài khoản từ lâu, và đến giờ danh sách Friends cũng chỉ có 2 người. Trang Wall trên FB của mình đã lập gần 3 năm rồi nhưng hoàn toàn trống không.

Blogspot mình chỉ dùng follow chứ không sử dụng “friends connect”. Và rất nhiều những trang blog mình luôn cập nhật rss nhưng dùng kiểu anonymous.

Mình muốn thể hiện điều gì ư? Dù chẳng là gì cả với cái danh sách có là Friends trên blog hay không, mình vẫn muốn giữ vị trí ấy dành cho những người thật sự quan trọng.

Nếu như có thể thay đổi được, liệu mình có quyết định như hồi ấy hay không. Mình vẫn trả lời rằng mình không hối hận về những gì đã làm. Bạn luôn luôn có một vị trí riêng trong lòng tớ, dẫu rằng bây giờ chúng ta không còn là bạn.

Bạn thật sự đã quên tớ rồi.
PHML

Thursday, February 11, 2010

Buồn

Nguồn ảnh: sưu tầm
Chiều nay mình gọi điện hỏi thăm, nhận được câu hỏi rằng “L nào”. Cảm thấy buồn, số điện thoại mình không đổi vậy là người ta đã xoá số mình. HL mới kết hôn nay chưa quá một tháng, họp mặt gặp gỡ cũng chỉ mới đây. Không thể trách được, cái gì cần xoá thì xoá thôi.

Hồi ấy mình có nói “khi ra đời kiếm tiền rồi cách nhìn sẽ khác, con người trở nên thực tế và tính toán, chả ai cứ ngu mà dại hoài”. Câu trả lời mình thường hay nghe rằng “tuỳ người thôi”. Có người vài tháng, có người vài năm họ đã quên hẳn câu nói ấy.

Vậy là trong sim mình lại xoá thêm một số.
Có lần mình hỏi T là có đi họp lớp không? T cười “không”. T nói rằng thời mẹ nó, mất mấy tháng mới nhận được lá thư từ bên kia đại dương, có không ít lần thất lạc thư, vậy mà mỗi năm đều nhận được thư nhau. Thời này bên kia bờ dại dương vẫn có thể nhìn mặt nhau chat chit, không muốn gặp nhau chỉ vì lòng không còn có nhau, đã thế họp lớp làm gì. Muốn liên lạc có khó gì đâu. Gặp để trơ tráo nhìn nhau thì gặp làm chi.

Đã có lúc T với mình rất ghét nhau, vì lúc nào mẹ cũng lấy nó ra so sánh với mình. T thuộc loại xỉu trên bàn học, mình thuộc loại cúp học đụng xe phải vào viện. Cái gì nó cũng giỏi hơn mình cả, có lẽ nó là đứa bạn duy nhất hơn mình về mọi mặt mà chấp nhận có một con bạn như mình.

Trước đây, mình hay cười tào lao rằng: “tao chẳng cần thành công, chỉ cần có bạn thành công để mình hưởng ké là được rồi”. Nhưng rốt cuộc khi họ thành công thì họ không còn là bạn mình nữa. Dù có thế đi nữa, thì L cũng luôn mong rằng những người chung quanh mình đều thành công và hạnh phúc.

Dọn dẹp nhà cửa, mẹ vô ý làm bể kính. Cảm thấy có chút lo ngại vì đó là điềm không tốt. Tết nhất rồi, công việc cũng đều được gạt sang một bên. Đang chờ kết quả một chuyện, tết này cứ như ngồi trên đống lửa.

Sẽ bỏ tất cả và làm lại từ đầu. Lại một lần nữa thất bại phải không L? Thật là tội nghiệp mình quá đi!

28 rồi, còn 2 ngày nữa là kết thúc năm. Hãy để cho nỗi buồn theo năm cũ trôi đi.

Mong mỏi có một cái tết bình an. Nếu có con gái mình muốn đặt cho nó cái tên Tâm Yên.

Đón chờ một năm mới!

PHML

Sunday, February 7, 2010

đưa Táo về trời

Nguồn ảnh: sưu tầm

Cứ nghĩ rằng tết này lòng bình an hơn, nhưng hình như nỗi lo cứ bám víu mãi, muốn quẳng nó đi cũng chẳng thế.

Mẹ suốt ngày mắng bảo con phải thay đổi.Thay đổi ư? Bắt đầu từ đâu? Những thứ tồn đọng trong lòng cứ ngày càng nhiều, chưa kịp tiêu hoá cái này thì lại phải nhồi nhét cái khác. Chia sẻ ư? Với ai? Ai sẽ chịu hiểu, ai sẽ cảm thông? Có những lúc cảm thấy trơ trọi đến cùng cực.

Những đêm mông lung, nước mắt cứ nhoè nhoẹt… sáng ra thì vẫn cười. Nếu nói ra, có thể giải quyết được không? Hay làm người thương yêu mình nặng lòng hơn. Rồi mọi thứ có dừng ở đó hay không? Liệu còn có thể tiếp tục giả ngu ngơ? Nếu sống thật với chính mình, ngoài sự hận thù và cay độc ra thì chả còn gì cả.

Không muốn bước tiếp vết xe đổ trước kia. Nhưng lại không tìm thấy lối đi nào khác cả. Bế tắc!

Không phải chưa từng quỳ lạy và cầu xin, nhưng nước mắt hay sự biểu lộ nỗi đau chẳng thể làm thay đổi được điều gì. Đã có lúc ước mong được ai đó ban phát lòng thương hại, nhưng đến điều đó cũng không có. Khi té ngã, đừng mơ mộng đến việc có bàn tay chìa ra, phải nhanh chóng khôn khéo để né những cú chà đạp tiếp theo, mà đôi khi những vết hằn lên người lại do chính những kẻ gần và thân thương nhất. Khi mọi thứ qua đi thì lòng tin cũng chẳng còn.

Có những nỗi ám ảnh dù cố gắng nhưng không thể nào xoá nhoà.

Mệt mỏi với những gánh nặng và trách nhiệm trên vai. Con không muốn thay đổi, con không muốn tỉnh. Bởi nếu tỉnh táo con sẽ không đủ can đảm để sống tiếp, vì chẳng biết sống vì điều gì cả. Cái lý do phải sống vì mẹ cần có con, ngày nó càng mờ nhạt hơn.

Đừng cố thay đổi một kẻ chán đời như con. Đừng cố gây sức ép nữa, hãy chấp nhận con như thế này. Mẹ có còn nhớ những giọt nước mắt trên giường bệnh “chỉ cần có con là đủ”. Chỉ cần con còn sống, dù sống như một kẻ đã chết. Hãy chấp nhận con như thế mẹ nhé.

Con luôn cảm thấy có lỗi và ngoài nói câu xin lỗi ra thì con chẳng thể làm gì hơn. Xin lỗi vì không thể là đứa con để mẹ tự hào dù đã hút cạn kiệt sức sống và tuổi thanh xuân của mẹ.

Tội con quá lớn nên có lẽ phần đời còn lại con sẽ sống trong sự dằn vặt và đau đớn. Hàng đêm, con sẽ quỳ và nguyện cầu để được chút thanh thản trong tâm hồn. Có lẽ sự bình yên chỉ hiện hữu khi con là cái xác lạnh mà thôi.

Con vẫn sẽ khấn nguyện dẫu biết rằng những lời đó sẽ chẳng tới tai ai.

Đừng lo, con sẽ không dễ dàng thay đổi thói quen 6 năm qua. Khi mặt trời lên cao con sẽ dậy với nụ cười ngờ ngệch để sống tiếp, để trả cho món nợ mà con không nhớ mình đã vay ở kiếp nào.

Mệt mỏi nhưng chẳng thể ngủ dù đã gần 4h sáng. Một tuần nữa là tết và nỗi đau vẫn còn dài…

Ông Táo về Trời, còn mình sẽ về đâu tết này?
PHML