PHML's Diary

Wednesday, September 2, 2009

đang đau đầu viết nhăng cuội

Nguồn ảnh: sưu tầm

Dù cố gắng nhưng tôi thấy mệt mỏi và chán ngán. Tôi không hiểu tại sao gần đây tôi lại thấy bổn phận và trách nhiệm của mình trở thành nỗi sợ và sự phiền phức.

Bảy giờ sáng tôi bị đánh thức bởi nhạc vũ trường của hàng xóm, âm thanh bass cứ đùng đùng dội bên tai. Góp ý ư? Vậy thì dọn đi nơi khác ở.

14 tuổi, ước mơ của tôi là mua được một căn nhà và dọn ra sống một mình. 16 tuổi, lên kế hoạch du học khi tốt nghiệp phổ thông hay ít ra sẽ xây ở miếng đất vừa mua ngôi nhà của chỉ riêng mình. 17 tuổi, mọi thứ đổ vỡ, tôi học được rất nhiều khái niệm như nợ nần, toà án, bệnh viện. Ý nghĩa cuộc sống của tôi chỉ có duy nhất một điều, mày phải sống vì còn có trách nhiệm và bổn phận trên vai.

Sống như một kẻ thất bại, nhưng đôi khi vẫn tự hào rằng mình đã cố gắng để làm một con người đúng nghĩa. Thi thoảng tôi vẫn thấy tội nghiệp bản thân mình, một kẻ đáng thương, một con người không có ước mơ, không sự nghiệp, không địa vị, không tiền bạc, không một người bạn thân để hiểu và chia sẻ, không có lấy một tình yêu nhỏ nhặt. Một con người như thế thì sống để làm gì?

Những đêm thức trắng, những nụ cười giấu giọt nước mắt vào trong, những chua xót khi nhận ánh mắt khinh khi của những người trước đây từng thân quen. Những ngộ nhận về tình cảm như một kẻ chết khát trên sa mạc thấy được hồ nước trong mò mẫm đến gần hoá ra chỉ ảo ảnh. Tuy vậy cuộc sống đã không bạc đãi tôi quá nhiều.

21 tuổi, tôi có một căn hộ của mình, nhưng lại không thể dọn đến đó sống riêng vì nhiều lý do. Kinh tế gia đình cải thiện rất nhiều. Lẽ ra lúc này đây, là thời gian để bù lại những vất vả đã trải qua, là thời gian để cảm nhận hạnh phúc gia đình. Nhưng nỗi buồn và những giọt nước mắt bên cạnh tôi đã quá lâu nên không muốn rời xa.

Tôi vẫn là một kẻ thất bại.

Khi khó khăn, tôi tìm ra lý do để tồn tại. Giờ đây đừng để lý do ấy biến mất, vì tôi sẽ không biết mình phải sống vì điều gì.

Quốc Khánh 2009
PHML