PHML's Diary

Wednesday, December 22, 2010

Biển nhớ

Chung quanh L toàn những người yêu biển, chưa nghe ai nói ghét biển, và cũng chưa tìm ra ai không yêu thích biển giống mình.

Có người lớn lên từ vùng biển rộng cát cháy, những con sóng, nhữnThêm Ảnhg dấu chân cát trở thành ký ức tuổi thơ, nên trái tim họ dù ở đâu vẫn hướng về nơi đó, nơi họ sinh ra, nơi họ gọi tên “quê hương”. Họ yêu biển vì đó là quê hương của họ.

Những người bạn Sài Thành lớn lên mà chẳng nhớ con sông Sài Gòn đục từ thưở nào, tôi cũng thế. Khi bé thỉnh thoảng được ra “cầu tàu” để xem những chiếc thuyền “cá mập”, hay “thuyền hoa” chạy vòng vòng nhấp nháy ánh đèn. Ký ức của tôi, SG là những con hẻm ngoằn ngoèo, xe cộ đông đúc, hàng quán lúc nhúc. Sinh ra và lớn lên nơi đó, nhưng dấu chân tôi đặt đến nơi sang trọng, là lúc tôi bắt đầu tuổi 14. Quá trẻ để hiểu việc kiếm tiền, cũng như việc phải tiêu thế nào. Tiền chẳng lúc nào có sẵn để bạn thoải mái mà tiêu cả, khi cái máy in tiền (là mẹ tôi ý) không còn đủ mực (sức khoẻ) để in tiền cho tôi tiêu nữa. Tôi bắt đầu học cách chi tiêu, không biết người ta xem việc ấy dễ khó thế nào, chứ với tôi, nó vô vàn khó khăn.

Biển gần mà người Sài Gòn hay đi nghỉ nhất là Vũng Tàu, Long Hải, sau này có Cần Giờ. Ký ức của tôi về những chuyến đi ấy cũng chẳng có gì cả. Hay do tôi đi quá sớm trước khi có người mở cánh cửa tâm hồn cho tôi. Hay đơn giản là, lúc ấy tôi chưa đến cái tuổi biết buồn, tuổi dừng để nghĩ, tuổi cảm nhận nỗi đau để ngẫm.

Khi tôi hỏi những người biển không là quê hương của họ “tại sao thích biển?”. Đa số thích biển vì thích biển thế thôi. Ừ thì, đôi khi ta yêu một người chẳng biết vì sao ta lại yêu họ. Tôi quá thực tế đủ để luôn biết rõ lý do vì sao bản thân lại thích một ai đó. Có người thích biển vì lý do rất thực tế “ăn đồ biển ngon hơn”, cũng có người thích biển vì mê đắm sự rộng lớn của nó, cũng có người thích biển vì kỷ niệm nào đó gắn vào nơi xanh thẳm ấy. Còn tôi, hình như chưa thể yêu biển.

Đứng trước biển, bạn cảm nhận được điều gì? Tôi hỏi rất nhiều người câu hỏi ấy, câu trả lời nhận được quá chung chung, thậm chí rất ngắn. Khi câu trả lời của bạn cùng phòng của tôi là “nó rộng”, tôi hỏi tiếp “còn gì nữa”, “mát”. Trợn to đôi mắt để nghe tiếp câu trả lời, nhưng không có. Cũng có những câu trả lời đủ dài: biển sâu thẳm, lúc hiền hoà, lúc nguy hiểm, khó lường trước. Và cũng có người bảo rằng biển đem lại sự bình yên trong tâm hồn.

Còn tôi đứng trước biển tôi cảm thấy lẻ loi đến khủng khiếp. Ngồi trên bờ cát khô ran, mà cảm thấy mình như bị nhấn chìm giữa cái khoảng rộng lớn mênh mang lấp đầy nỗi cô đơn. Biển chiều, ánh mặt trời dần khuất, cái ánh sáng yếu ớt nhập nhoạng le lói bị nuốt mất vào cái vòm họng rộng lừng lững ấy, cứ như là biển đêm cướp mất cái ánh sáng hy vọng mong manh ở tôi ấy. Biển đen kịt trước mắt tôi, càng làm nỗi sợ bơ vơ giữa khoảng mênh mông trong tôi càng lớn. Trước biển, một lần nữa tôi thấy rõ cái cảm giác bất lực ở mình. Tôi không ghét biển nhưng làm sao để yêu nó đây?

Tôi không yêu nó, không có nghĩa tôi gạt hết nét đẹp ở nó. Chỉ là có vài người tìm đến biển để thấy cái cảm giác bình yên. Với tôi biển không đem lại cái cảm giác ấy. Ước chi một ngày nào đó, biển cũng cho tôi cái cảm giác. Cảm giác trút hết tất cả nỗi đau của mình với biển, biển mang lấy nỗi đau ấy và hồi đáp lại bằng những làn sóng lăn tăn vỗ về.

Ngồi café nghe “Biển nhớ”, chả yêu gì mà cũng tự dưng ước chi mình cũng nhớ ^__^

Sáng tác: Trịnh Công Sơn
Trình bày: Thanh Hà - Quang Dũng




Ngày mai em đi
Biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rũ lê thê
Gọi bờ cát trắng đêm khuya

Ngày mai em di
Đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ
Sỏi đá trông em từng giờ
Nghe buồn nhịp chân bơ vơ

Ngày mai em đi
Biển nhớ em quay về nguồn
Gọi trùng dương gió ngập hồn
Bàn tay chắn gió mưa sang

Ngày mai em đi
Thành phố mắt đêm đèn mờ
Hồn lẻ nghiêng vai gọi buồn
Nghe ngoài biển động buồn hơn

Hôm nào em về
Bàn tay buông lối ngỏ
Đàn lên cung phím chờ
Sầu lên đây hoang vu

Ngày mai em đi
Biển nhớ tên em gọi về
Triều sương ướt đẫm cơn mê
Trời cao níu bước sơn khê

Ngày mai em đi
Cồn đá rêu phong rủ buồn
Đèn phố nghe mưa tủi hờn
Nghe ngoài trời giăng mây tuôn

Ngày mai em đi
Biển có bâng khuâng gọi thầm
Ngày mưa tháng nắng còn buồn
Bàn tay nghe ngóng tin sang

Ngày mai em đi
Thành phố mắt đêm đèn vàng
Nửa bóng xuân qua ngập ngừng
Nghe trời gió lộng mà thương.