PHML's Diary

Thursday, December 4, 2008

Cái sự đọc


Dẫu biết rằng bản thân là đứa học rất dốt, nhưng thỉnh thoảng vẫn tự hào cho cái việc ham đọc sách của mình, mặc dầu đôi khi chả hiểu quyển sách đó nói gì.

Ở cái tuổi mười ba tôi đã đọc tác phẩm “Những Con Chim Ẩn Mình Chờ Chết”. Chả hiểu gì về tình yêu, chả biết gì về là tác phẩm văn học hay tác phẩm có tính nhân văn, tôi chỉ xem nó như một câu chuyện tình giống với truyện tranh mà tôi chờ mỗi tuần ra một tập “Candy cô bé mồ côi”. Cũng cái tuổi còn non choẹt ấy, lần đầu tiên khi đọc tác phẩm “Nợ Đời” tôi đã khóc. Nhà văn ấy cho tôi chút đam mê để đi tìm hiểu cái nhóm “Tự Lực Văn Đoàn” là gì. Nhưng rồi trào lưu ưa đồ ngoại hơn đồ nội lại dẫn tôi đến với “Hồng Lâu Mộng” hay “Tấn Trò Đời”. Càng lớn thì cái sở thích cafe với bạn bè hay shopping hứng khởi hơn chuyện nằm nhà mà đọc sách.

Rồi cuộc sống với nhiều lo toan vật chất, chán ngán cái cảnh mở lòng với tất cả nhưng vẫn cô độc với những nỗi buồn riêng mình. Tôi lại quay về với việc đọc sách để tìm đâu đó sự đồng cảm mà cuộc sống hiện thực không đem lại cho mình, và đó là cách giảm chi tiêu khi buồn mà chả thể shopping để tiêu sầu.

...

Những trang sách trước kia vốn đã ố màu, theo thời gian lại càng sậm nét. Trước đây, khi lật từng trang sách tôi thấy giọt nước mắt mình rưng rức rơi thương cho số phận nào đó, mủi lòng trước khốn khó trong cuộc đời. Giờ cũng vẫn trang sách ấy, cũng từng nét chữ nguyên vẹn chẳng có gì đổi thay, tôi lẳng lặng mỉm cười cho cái hạnh phúc bé nhỏ chợt lóe sáng trong cái số phận khốn khổ dài dằn dặt đó.

Và thỉnh thoảng trong đầu lại hiện ra ý nghĩ phải chăng chúng ta cần phải sống để trả cho những gì đã vay?




Photobucket
Photobucket