PHML's Diary

Sunday, January 4, 2009

tay và tay

Nguồn ảnh: sưu tầm
Mấy ngày nay Sài Gòn mưa, thời tiết se lạnh. Đêm tôi lại trở mình khó ngủ, ra ban công ngồi, hít thở khí trời, thấy thương quá cái tĩnh mịch của đêm, cảm giác nhẹ lòng với từng cơn gió lạnh lướt qua. Có phải gió muốn mang đi cho tôi chút muộn phiền?

Tôi là người không thích không khí ồn ào náo nhiệt, bạn bè vẫn than rằng mày già quá so với tuổi của mày đấy, mở lòng với mọi người đi, sẽ đón nhận được nhiều điều, đừng xem mình là trung tâm vũ trụ sẽ hoà đồng hơn với chung quanh. Tôi lại đáp lại với lời khuyên là sự cố chấp “nếu như người ta không quá xem trọng vẻ bề ngoài thì tao sẽ hoà đồng thui”. Tôi thừa nhận rằng mình vô lý khi tự ép mình với những luật lệ khác người, không bao giờ tham gia bữa tiệc trên 20 người, dù đó có là ngày cưới của người thân đi nữa mà trên 20 người thì cũng chả bao giờ có sự hiện diện của cái bản mặt thấy ghét của tôi. Đám tang cũng thế, sống không đối xử nhau cho tốt, chết rồi khóc lóc tiễn đưa giống làm trò cho thiên hạ xem để chứng tỏ mình thuộc về loài người. Cũng có thể vốn dĩ tôi thật sự ích kỷ nên đã nhận quá nhiều mà chưa biết cho.

Bạn bè cũng thế, tôi cũng làm bọn nó buồn lòng nhiều, nhưng tôi đã hỏi đấy chứ, mày thích tao nói thật hay nói dối, khi tôi biết câu trả lời thật lòng của tôi sẽ làm ai đó buồn lòng, mà tụi mày có biết đâu lòng tao cũng chua chát lắm. Hai từ bạn thân, mỗi người có một định nghĩa khác nhau, làm sao kiếm được Bá Nha hay Tử Kỳ thời này? Lắng nghe đã thấy số người ít hơn số ngón trên hai bàn tay trái phải, san sẻ số ngón trên một bàn tay vẫn còn dư, hiểu, chia sẻ cho nhau mọi thứ bằng ánh mắt, một có phải là nhiều quá chăng?

Nhưng dù sao cũng cám ơn ông trời vì dù gì ông cũng đã từng cho tôi có, dẫu rằng chẳng thể giữ.

Mọi người đua chen với cuộc sống ồn ả, còn tôi lại rong ruổi tìm kiếm cho mình sự bình yên. Dẫu biết rằng bình yên nằm ngay chính ở trong mình, ngại thay tay tôi hậu đậu quá chưa mò ra, mắt tôi kém quá nhìn chưa thấy, tai tôi điếc quá dỏng hoài vẫn chưa nghe ra tiếng…

Lẩm nhẩm vài câu thơ của Targo rồi cố đi ngủ nào

“Lộc người ban cho là vô tận mà tay tôi nhỏ bé quá

nhưng ngày qua tháng tới, người vẫn rót mà vẫn chưa đầy…”




PHML