PHML's Diary

Wednesday, September 30, 2009

!_!

Nguồn ảnh: sưu tầm

Gần đây chả hiểu vì sao hay bị đề cập về vấn đề giới tính. Dù cơn sốt les đã qua khá lâu.

Hồi VA còn ở đây, nó là đứa hay hỏi tôi có phải là les không. Tôi bảo không, và tôi nghĩ có lẽ đó chỉ là câu hỏi đùa vì từ khi chơi với nó đến giờ tôi chưa bao giờ giới thiệu cho nó được thằng nào cả, trong khi nó có không ít vệ tinh.

Với tôi tình yêu làm mình cảm thấy trời nắng không nóng, trời mưa không lạnh. Nhưng trời nắng hay mưa thì cũng cần phải có tiền để sống. Khổ nỗi tôi lại không biết cũng chả có hứng thú kiếm tiền. Tiền còn chưa có thì đừng nghĩ đến chuyện yêu đương.

Mẹ tôi luôn cố gắng tìm kiếm một ông con rể mà bà nghĩ sẽ làm cho tôi hạnh phúc, nhưng… hình như đó là điều viễn tưởng.

H không thể tin được khi biết tôi từ chối một người có điều kiện khá tốt như thế.

TT thì biết chuyện một anh chàng cùng khoa khi ra trường kiếm ra tiền mới dám làm quen tôi, vì ít nhiều tôi cũng mang tiếng chảnh ở trường.

Lớp trưởng bảo để anh ta giới thiệu bạn anh ta cho tôi. Tôi cười và làm lơ xem đó như một câu nói đùa.

Tóm lại là ai cũng cảm thấy khó hiểu vì sao tôi không có bạn trai, và quay sang nghi ngờ giới tính. Đơn giản tôi không muốn làm tổn thương trái tim mình, và hơn hết tôi cũng chả muốn kiếm ai đùa giỡn để làm tổn thương họ. Trái tim tôi đôi khi bị giật kéo rung rinh nhưng rốt cuộc thì vẫn chả thể mớ ra được, biết làm sao! Do người hay do tôi?

Đôi khi quá buồn chán tôi nghĩ ra cách thử lòng xem tình và tiền cái nào nặng hơn. Kết quả đúng như một lời khuyên tôi được nhận từ rất rất lâu “đừng bao giờ đem tình cảm ra thử, vì nó sẽ mất”. Mất vì có thể người ta chưa đủ thật lòng, mất vì chính mình không đủ niềm tin.

PHML

Saturday, September 26, 2009

tửng

Nguồn ảnh: sưu tầm

Thật lòng muốn đổi xe, nhưng lại không trả lời được câu hỏi “đổi xe để làm gì?”.

Thời hạn dùng một chiếc xe là bao nhiêu năm? Chiếc xe mình đã được sử dụng hơn 11 năm rồi. Sao xe không có hạn dùng nhỉ, để có lý do cho nó nghỉ hưu.

Dù đã già nhưng nó vẫn ngày ngày đưa mình đến trường đều đặn dù thi thoảng vẫn dở chứng ương ương. Xe là để đi, xe cũ hay mới thì cũng vẫn chỉ để đi. Đổi xe có thể chỉ thay đổi được ánh mắt người đi đường, chứ đứa ngồi trên xe cũng vẫn thế.

Lại hoãn việc đổi xe vô thời hạn!

Ước gì giờ tự dưng trong tài khoản của mình có thêm 1 tỷ nhỉ. Thế thì không phải đắn đo chuyện đổi xe hay không ^_^. Mơ cả ngay lúc thức, bệnh nặng lắm òi. Đi ngủ thôi.


PHML

Thursday, September 24, 2009

Không có tiền


Gần đây có cảm giác bản thân hoà đồng hơn với chung quanh, nói nhiều hơn dù chả có lời nào có ý nghĩa, rỗng tuếch như nhau. Nhận được vô vàn lời chê khen, chê thì lúc nào cũng nhiều hơn khen và bao giờ cũng ở trong lòng lâu hơn.

Sao không đổi xe đi?
Cười: không có tiền!

Chừng nào định sắm laptop mới?
Cười: không có tiền!

Giờ di động cũng rẻ hơn rồi, sao không đổi cái mới đi?
Cười: không có tiền!

Chưa có ai hỏi tôi rằng chừng nào đổi nhà. Có lẽ khi nào đổi đời thì đổi nhà thôi, lúc đó đổi toàn bộ một thể luôn nhỉ, đổi bạn, đổi tình yêu, biết đâu đổi luôn cả lý lịch của mình nữa.

Nhớ về buổi café tối cách đây hơn 3 năm. Có người bạn vô tình hỏi tôi:
- Sao không sắm cái mới đi? (í là đang nói bộ đồ tôi đang mặc)
Tôi cúi mặt mà đáp “ừ, cũng phải sắm cái mới chứ”. Trong đầu thì lẩn quẩn ý nghĩ đào đâu ra tiền mà sắm. Vậy mà vẫn có tiền để đi café!

Hình như chưa bao giờ tôi sống đúng với vị trí của mình cả.

Tôi, một đứa con gái đã bước qua cái ngưỡng cửa 20, vậy mà…

- Chị, có phấn mắt không cho em mượn?
Tôi nhìn nó, trố mắt: chị làm gì có, chị không có mấy món đồ trang điểm đâu.
Nó trố mắt còn to hơn tôi: hổng có thiệt hả?
Tôi cười: thiệt, chị chỉ có kem trị mụn dưỡng da, son dưỡng môi, kem chống nắng, hết.
- Đi tiệc thì sao?
- Chị có bao giờ tiệc tùng, mà có thì mặt mộc.
- Nó nhìn tôi gật đầu mà hinh như trong lòng vẫn không thể tin được điều tôi vừa kể.

Hôm qua, hẹn nhỏ bạn đi sắm quần áo. Nhận được vài câu:
- Sao không trang điểm một chút, nhìn đẹp hơn, chứ mặc đồ đẹp mà không trang điểm gì thì quê lắm!
Uh rõ to, mà trong lòng nghĩ: mình có tiền mua đồ đẹp bao giờ nhỉ?
- Sao L chọn mấy cái gì đâu vậy, nhìn quê quá, cái áo dây đó đẹp đó, mấy cái này quê lắm.
- L không mặc được áo dây.
- Thì cứ mặc thử đi, mặc đồ gì cứ như bà già.
Rốt cuộc tôi vẫn chọn áo có cổ vì vừa mặt đi học được, vừa đi phố được.

Về tới nhà, bị mẹ mắng vì cái tội đua đòi, không biết để dành, không biết lo lắng cho tương lai.

Hình như tôi không được sống đúng với lứa tuổi của mình.

Thèm có một con thú cưng để bầu bạn, thấy lòng trống trải và cô đơn quá. Nhưng thân tầm gửi ở nhờ ở đậu, làm sao được phép.


p/s: con xin lỗi vì con tạo dáng hơi bị quá đáng, nhưng người không biết là không có tội. Tha tội cho con ^_^

Tấm trên nhìn bộc tả đúng tâm trạng ghê lun.

Tấm này phải thừa nhận tôi đi học đúng thiệt quậy như quỷ sứ , tấm này nhìn mặt hiền ghê ^_^. 3 cái giỏ của 3 con yêu tinh nữa, nhưng vì không được phép nên không dám post. Thích nhất tấm 3 đứa ngồi thành hình chữ V, sốc không chịu được.

2549453586_e7b00f3b67b

PHML

Sunday, September 13, 2009

hai đường thẳng vuông góc

Nguồn ảnh: sưu tầm

Quán không quá đặc biệt như tôi tưởng tượng. Khi nghe giới thiệu và dặn dò là phải đặt bàn trước khi đến làm tôi liên tưởng đến Au Manoir De Khai. Nên khi đến có chút thất vọng.

Lần đầu tiên khi đến Au Manoir De Khai tôi ấn tượng với cửa gỗ to và lối kiến trúc mang dáng dấp xưa cũ. Tôi thuộc tuýp người hay nhìn về quá khứ nên không gian ấy dễ dàng lấy được lòng tôi ngay. Tuy nhiên đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Nhà hàng ấy với tôi rất tuyệt, bố cục đẹp, thức ăn ngon, dịch vụ tốt. Nhưng nó quá xa xỉ với tôi, dẫn lối tôi đến đó phần nhiều do tính thích đua đòi. Có thể nói chuỗi nhà hàng của Khaisilk cái nào cũng đáng để đi cả, mặc dù khi vào đó có cảm giác mình giống học làm sang.

Cooku café được diễn tả là toàn bộ quán đều được ốp gỗ. Chính xác, nhưng gỗ ấy mang màu vàng nhạt của gỗ công nghiệp. Nó không có màu đen, to gồ ghề mộc mạc như tôi vẫn nghĩ. Quán rất nhỏ do đó các bàn được đặt quá sát nhau gây cho khách hàng chút bất tiện. Quán cũng rất được, bạn tôi khen thì chắc là do tôi thích bắt nhặt bắt khoan. Khi bước vào quán, đồng hồ quả lắc làm tôi thấy thích thú, nếu sau này tôi có nhà tôi cũng sẽ tha về loại đồng hồ ấy, để đến giờ thì lại nghe tiếng rền của nó, thư thả. Tiếc là đồng hồ ở quán bị hư. Thứ vớt vát mà tôi cảm thấy yêu thích là những bức ảnh trắng đen bộc tả sự cô đơn, và âm nhạc. Loa ở đó rất tuyệt.

Tôi ngồi chờ hơn 40 phút thì bạn tới. Đó là người tôi rất mong để được gặp, nhưng lại băn khoăn không biết có nên gặp hay không. Gần 7 năm trôi qua, có thể sót lại những gì trong ký ức. Tôi thay đổi đến mức không ngờ, còn người bạn ấy có phải sống cuộc sống rất tuyệt không?

Tôi vẫn chăm chú lắng nghe và cẩn thận xem xét biểu lộ của bạn, nhưng âm thanh xáo động nhả ra từng lời “que será… será…” Tôi có cảm giác lòng mình đi theo tiếng nhạc, thời gian như đọng lại. Khoảnh khắc ấy có lẽ sẽ rất khó quên.

Rồi mai đây,
Tôi,
Bạn,
Quá khứ của tôi,
Quá khứ của bạn,
Hôm nay của tôi,
Hôm nay của bạn,
Những gì của chúng ta
Sẽ ra sao… ngày sau?

Nghe xong bài hát ấy, thì chúng tôi rời quán. Hơn 20 phút ngồi cùng nhau, chẳng có gì để kể cho hơn 6 năm trôi qua.

Về tới nhà, những gì tôi nhớ được là ánh mắt khi người bạn ấy nói “tao đã thay đổi nhiều”. Sáu năm trôi qua phải chăng khoảng cách giữa tôi và bạn càng ngày càng lớn. Cứ như đường thẳng vuông góc ấy. Bạn ở trục tung, tôi ở trục hoành, điểm mốc là thời gian. Liệu khoảng cách giữa chúng ta có phải là thời gian nhân với căn bậc hai không?

PHML


- o0o-
Bài hát: Que será será
Sáng tác: Ray Evans và Livingston
Thể hiện: Doris Day


When I was just a little girl
I asked my mother
What will I be?
Will I be pretty?
Will I be rich?
Here's what she said to me:

Que sera, sera.
Whatever will be, will be.
The future's not ours to see.
Que sera, sera.
What will be, will be.

When I grew up and fell in love
I asked my sweetheart
What lies ahead?
Will we have rainbows
Day after day?
Here's what my sweetheart said:

Que sera, sera.
Whatever will be, will be.
The future's not ours to see.
Que sera, sera.
What will be, will be.

Now I have children of my own.
They ask their mother,
What will I be?
Will I be handsome?
Will I be rich?
I tell them tenderly:

Que sera, sera.
Whatever will be, will be.
The future's not ours to see.
Que sera, sera.
What will be, will be.
Que sera, sera.




Wednesday, September 9, 2009

ngày đẹp 09/09/09


Ngày đẹp, mà không có gì để viết, lấy chuyện hôm qua ra kể. Tình hình đi về bị xe hun, không sao nhưng chân bầm tím. Kết quả đi học mang dép lào, bình thường thế nào cũng than thở tùm lum cái kiểu hun người ta mà không thèm xin phép.

Lần đầu tiên đi con đường mới, lần đầu tiên đứng bên này thấy bên kia nhà mình “sao xấu quá, vậy mà đã thầm tự hào biết bao nhiêu”. Nhờ một người huỷ hẹn để gặp được một người rất muốn gặp. Có gì đó suy tư…

Ngủ một đêm, sáng dậy quên một ít ngày hôm qua, nhớ một ít bảy năm về trước. Mà nhớ hay quên cũng có thay đổi được gì đâu.

Ai đó bảo rằng đang lo thủ tục để đi nước ngoài. Chừng ấy năm, số lần gặp nhau đếm trên bàn tay. Ở xa hay ở gần có khác gì đâu. Ai đó nói rằng chỉ còn có thể gặp nhau đến tháng 12, mà đến đó chắc cũng chả thể gặp được nhau đâu. Gặp nhau để làm gì nhỉ? Không quá xa lạ để tìm hiểu nói chuyện phiếm, cũng không quá thân thuộc để tán gẫu hàn huyên.

Nhìn thấy trong ánh mắt ai đó thoáng bâng khâng. Liệu mình có thể là người đặc biệt đến thế sao? Hay do mình tự tin thái quá. Nhớ câu nói cách đây 5 năm, đến giờ còn giá trị không? Hay đã quá hạn sử dụng. Mà thôi, nhìn được mắt nhau như thế là đủ rồi. Đừng tham lam quá thế!

Khi buồn thích bới móc chuyện người khác, cấm sai. Do vậy, đừng có ai kể gì bí mật với mình trong thời gian này nhá ^_^.

Hôm nay biết thêm một chuyện thú vị, kakaka. Kẻ cuồng tín yêu người ngoại đạo. Không có năng khiếu viết, không thì có câu chuyện lý thú rồi. Khi biết chuyện ai, mình cũng cầu mong họ hạnh phúc, rốt cuộc liệu có ai đó cầu mong cho mình không nè. Chắc chả có ma nào đâu, ai biểu ăn ở ác quá chi hả L.

Mới biết một người trên mạng, vừa mờ public blog, đọc khá thú vị. Gần 150 entry, đọc được hơn 80 entry rùi. Quởn, có ai quởn giống mình không? Chưa có đọc xong đừng có "private" nó nhá.

Tết này, mong một người về nước, muốn bỏ sỉ diện để gặp một lần. Nhưng, liệu làm được không. Việc học của người ấy đã vào năm cuối rồi, liệu có về nước? Tốt nghiệp rồi, chắc gì về VN làm việc.

Tóm lại, nói tùm lum để che giấu một điều: đang nhớ một người.


PHML

Tuesday, September 8, 2009

Đừng yêu em nhiều như thế…

Nguồn ảnh: sưu tầm

Đừng yêu em nhiều như thế… phải giữ lại cho anh chút gì chứ…

Chàng trai im lặng, cúi nhìn xuống cái gạt tàn trống không, tay xoay xoay như muốn giấu đi nỗi run sợ… Có cái gì đó trôi tuột vào lòng… âm ỉ.

Cô gái nhìn anh, muốn vuốt mái tóc vàng hoe mang chút vẻ lãng tử nơi anh, nhưng cô sợ… Cô chống cầm hướng mắt về bình hoa bàn đối diện, nơi đó có đôi tình nhân chuyện trò khúc khích cười. Có gì đó nằng nặng ở ngực… day dứt.

Những tình khúc xưa cũ rỉ rả không át nổi tiếng người ồn ả, nhưng ở đó tồn tại sự tĩnh lặng giữa cô và anh.

Ngày anh gặp cô, cô nổi bật với nụ cười tươi trong trẻo trong nhóm bạn đi cùng. Anh chỉ ở xa nhìn ngắm. Không phải vì anh thua kém cô điều gì, chỉ là anh không dám tin rằng mình có được tình yêu, người phụ nữ yêu anh sẽ phải đối diện với nhiều thứ khó khăn. Mà ai yêu rồi thì mới biết, thử thách là con dao hai lưỡi, nó có thể làm nồng đượm thêm tình cảm , nó cũng có thể xé nát trái tim non.

Còn cô, bắt gặp ánh mắt anh hun hút về phía mình. Bối rối, nhưng cô không nghĩ đó là tình yêu.

Thời gian trôi qua chỉ có anh bên cạnh khi cô khóc, cô cười. Cô coi anh như bạn thân, cô không cảm nhận được thứ si mê mà lẽ ra nếu là tình yêu thì phải có. Cô nhận ra anh là một người đàn ông sâu sắc. Anh nhận ra cô đẹp nhất không phải nụ cười mà là đáy mắt chứa nhiều suy tư.

Và một ngày, anh nhận được một lời ngỏ của cô “anh có bao giờ thích em chưa?”. Anh chẳng biết cô nói thật hay nói đùa “cũng không biết nữa”. Cô cười lớn “tưởng anh thích em thì tụi mình yêu thử”. Anh lúng túng “nói thật chứ”. “Ừ, thật” cô nói.

Hôm sau, anh đến nhà cô sớm để đưa cô đi học. Cô ngạc nhiên thì anh cười hì “yêu nhau thì phải đưa rước chứ”.

Cô vẫn có nhiều người theo đuổi. Anh lặng thầm ít nói khi ghen tuông. Cô kể cho anh nghe mọi chuyện, và có chút gì đó thích thú vui sướng khi nhận ra anh ghen. Còn anh, cái nỗi lo xa xôi một ngày nào đó sẽ có người cướp cô khỏi anh.

Cái ngày ấy cũng đến. Nhưng không phải do trái tim cô bị ai đó đánh cắp. Cô vẫn không biết tình yêu là gì, nhưng cô biết hình ảnh anh sẽ ám ảnh mãi trong trái tim cô. Những định kiến làm cô chùn chân. Con đường anh và cô đi gần đến cuối, thấy mờ mập những ngả rẽ phía trước.

Mưa… Áo anh sũng nước, những vệt nước dài rơi rớt theo dấu chân anh. Anh ngồi bệt một góc cúi mặt lặng lẽ “làm sao để yêu em ít đi một chút?”

PHML
P/s: Sorry vì tự dưng lấy chuyện của mày ra dở hơi viết tùm lum. Nếu có ghé ngang đọc được thì đừng có oánh tao, tội nghiệp. Hôm nay tao buồn, buồn ghê gớm nhưng chả thể nói gì. Lấy chuyện mày ra để an ủi vì biết trên đời này có người còn buồn hơn tao, kekeke. Có chút ganh tỵ “phải chi có người yêu tao nhiều như thế”


Thứ hai, ngày 07 tháng 09, 2009

Nguồn ảnh: sưu tầm

Nhận được một tin... hiểu ra một điều.

Ngỡ ngàng... trống rỗng...

Lại một đêm trôi...

Ngày mai?


PHML

Monday, September 7, 2009

2 năm nữa...

Nguồn ảnh: sưu tầm

Nghe người ta bảo rằng có 2 chuyện lớn của đời người là kết hôn và xây nhà. Chuyện lớn được lên kế hoạch cho 2 năm tới. Mà chuyện lớn của tôi thì tôi không phải là người quyết định, do vậy tôi cũng không biết sẽ là chuyện lớn hay chuyện bé.

Vừa hoàn tất nợ xong, chưa kịp nghỉ để thở, thì mom lên kế hoạch 2 năm nữa xây nhà. Bà lại trách tôi là chả bao giờ biết lo gì cả. Tôi cười mà nhủ thầm “lo gì bây giờ?”.

Hơn 6 năm về trước, tôi cũng nghe là chỉ khoảng ba tháng nữa gom đủ tiền thì sẽ thực hiện kế hoạch được đặt ra kỹ càng. Chưa đến ba tháng, một đêm tỉnh giấc tôi nhận ra mình là kẻ trắng tay. Hai năm tới, có hơn 730 đêm, cái gì có thể đảm bảo trong 730 đêm đó sẽ không thay đổi số phận tôi.

Dù sao thì nghe bàn cũng rôm rả, nên đưa ra ý kiến. Nhà mình hẹp quá, hay xây dạng lệch tầng trông nó thông thoáng hơn, với tạo ra không gian riêng biệt. Chưa nghe hết câu là gạt phăng ngay. Người ta nói đúng bụt nhà không thiên. Thôi thì cứ sống như từ trước tới giờ vẫn sống.

Tự dưng lại nhớ đến cái vụ atisô. Mẹ mình mua atisô vì nghe công dụng của nó. Mình bảo rằng đừng có uống hoa với rễ, hoạt chất rất ít, mua lá mà uống. Nhưng một đứa đọc sách như mình thì làm sao bằng mấy bà bán buôn ngoài chợ. Mẹ lại bảo rằng hoa công dụng tốt hơn. Thôi, muốn tin ai thì tin, cái gì cần nói thì nói rồi.

Hai năm nữa, thời gian không dài nhưng vẫn đủ làm thay đổi cuộc đời của một con người.



PHML

Saturday, September 5, 2009

lớp trưởng

Nguồn ảnh: sưu tầm

Dạo này tự dưng có người tốt với tôi đến lạ. Chả biết uống nhầm phải thuốc gì. Hay là sắp kết hôn, nên lo quá thay đổi tính nết. Hay do tôi toàn bị đối xử tàn tệ nên quen, thấy tốt với mình nên thấy sợ.

Trước đây mỗi lần gọi điện cho ổng luôn bị tắt không thèm nghe máy. Nhắn tin thì bị bắt bẻ lỗi phải. hỏi tới thì không thèm trả lời. Dùng đủ kế để ngọt ngào cũng chả lấy được tí lòng nào của ổng. Mấy ngày nay tự dưng quan tâm đến mình kinh khủng. Làm lớp cũng vài người nhìn mình ánh mắt nghi ngại.

Đang ngồi lơ mơ nghe nhạc, tự dưng ở đâu ổng vác ghế ngồi kế mình bắt chuyện. Mình cười, trả lời ngọt ngào nhất có thể rồi kiếm cớ lủi đi mất. Chị Hà cười “hình như nó thích em”. Trời, chị muốn em bị tạt axit á, tháng sau ổng cưới vợ, chị ơi. Chị trố mắt ngạc nhiên. Vậy trong lớp, mình cũng nắm tin nhanh dữ.

Thực hành, mình loay hoay cầm bình đựng dung dịch khá nóng. Thế là ổng chạy lại, bảo bỏ xuống để ổng làm cho, nóng coi chừng phỏng. Trong nhóm người thì trố mắt, cũng có người liếc xéo. Cuối buổi bị ai đó nói cho câu xa xôi “có đứa khoái ra vẻ tiểu thư”.

Bữa ấy, tay quẹt bị xướt sơ sơ, nhưng cũng dán băng cá nhân, vì vào phòng thực hành tùm lum hoá chất, như thế cho an toàn. Thực hành xong, thì mình lặng lẽ gom dụng cụ đi rửa. Ổng lại cười “tay bị thương để anh rửa cho”. Trời ơi, mình tưởng tai mình có vấn đề. Hồi trước, nhờ giữ tài liệu dùm, mai mang vào, vì mai mình không biết có đi học không, mắc công nhóm không có tài liệu. Thế là nghe ổng thuyết trình cho cả buổi.

Chiều nay, gặp nhau ngay ngoài cổng, mình đang ôm đống sách. Chưa bị kêu réo gì hết mà tự động xách dùm. Còn hỏi sao điện thoại mình gọi không được. Chuyện gì thế này, gọi điện cho mình á? Không thể tin. Mình cười “hết pin, chưa sạc mà”.

Có người quan tâm thì thấy thích thật, nhưng rốt cuộc có mưu đồ gì đây? Đừng hù kẻ yếu tim như mình chứ. Sắp cưới rồi, lo cho đám cười nhiều quá nên thần kinh không được bình thường. Sau khi cưới hy vọng cũng đừng tự dưng đang là người tốt biến cái đùng thành ngược lại. Lớp trưởng trăm năm hạnh phúc nhá. Đám cưới đầu tiên của lớp mà. Mở hàng phải luôn luôn tốt đẹp chứ.

Trăm năm hạnh phúc nhá, lớp trưởng.

PHML

Friday, September 4, 2009

Lời hứa

Nguồn ảnh: sưu tầm

Tôi dễ dàng hứa nhăng cuội với người qua đường. Nhưng lại chả bao giờ dám mở miệng để hứa bất cứ gì với người tôi trao nhiều tình cảm.

Tôi không thích mở miệng hứa những lời hứa viễn vông mà bản thân phân vân không biết có thực hiện được hay không? Họ hỏi tôi những câu hỏi cho tương lai, tôi mỉm cười không đáp. Để lại trong lòng người hỏi sự hoài nghi và thất vọng, để lại trong lòng tôi sự đau đớn mệt nhoài.

Tôi vẫn biết nói dối để người khác vui vẻ không có hại gì. Tôi có thể làm thế với mối quan hệ giao tiếp thông thường, nhưng với những mối quan hệ gần gũi tôi không muốn làm điều đó. Tôi muốn sống thật với chính mình, tôi muốn những người tôi đặt vào đó nhiều tình cảm, những người tôi hết mực yêu thương và tin cậy chấp nhận tôi dù tốt hay xấu. Nhưng…

Có rất nhiều người xây dựng cho mình ước mơ cao xa, và tin tưởng vào một tương lai rực rỡ. Điều đó đúng, nhưng tôi không thể làm như thế được. Vậy có nghĩa là tôi đã sai? Tôi nhận ra mình là một con người tầm thường, lẽ dĩ nhiên tôi muốn sống một cuộc sống tầm thường rất đỗi bình yên. Nhưng…

Cứ sống tốt nhất bằng tất cả những gì có thể cho hiện tại. Còn ngày mai cứ để tự nhiên nó đến, vì trên đời này có gì là mãi mãi đâu. Lời hứa có thể đem lại nụ cười hôm nay, biết đâu ngày mai lại trở thành nỗi đau của sự dối trá.

Xin lỗi vì tôi chẳng thể hứa điều gì.

PHML

Wednesday, September 2, 2009

đang đau đầu viết nhăng cuội

Nguồn ảnh: sưu tầm

Dù cố gắng nhưng tôi thấy mệt mỏi và chán ngán. Tôi không hiểu tại sao gần đây tôi lại thấy bổn phận và trách nhiệm của mình trở thành nỗi sợ và sự phiền phức.

Bảy giờ sáng tôi bị đánh thức bởi nhạc vũ trường của hàng xóm, âm thanh bass cứ đùng đùng dội bên tai. Góp ý ư? Vậy thì dọn đi nơi khác ở.

14 tuổi, ước mơ của tôi là mua được một căn nhà và dọn ra sống một mình. 16 tuổi, lên kế hoạch du học khi tốt nghiệp phổ thông hay ít ra sẽ xây ở miếng đất vừa mua ngôi nhà của chỉ riêng mình. 17 tuổi, mọi thứ đổ vỡ, tôi học được rất nhiều khái niệm như nợ nần, toà án, bệnh viện. Ý nghĩa cuộc sống của tôi chỉ có duy nhất một điều, mày phải sống vì còn có trách nhiệm và bổn phận trên vai.

Sống như một kẻ thất bại, nhưng đôi khi vẫn tự hào rằng mình đã cố gắng để làm một con người đúng nghĩa. Thi thoảng tôi vẫn thấy tội nghiệp bản thân mình, một kẻ đáng thương, một con người không có ước mơ, không sự nghiệp, không địa vị, không tiền bạc, không một người bạn thân để hiểu và chia sẻ, không có lấy một tình yêu nhỏ nhặt. Một con người như thế thì sống để làm gì?

Những đêm thức trắng, những nụ cười giấu giọt nước mắt vào trong, những chua xót khi nhận ánh mắt khinh khi của những người trước đây từng thân quen. Những ngộ nhận về tình cảm như một kẻ chết khát trên sa mạc thấy được hồ nước trong mò mẫm đến gần hoá ra chỉ ảo ảnh. Tuy vậy cuộc sống đã không bạc đãi tôi quá nhiều.

21 tuổi, tôi có một căn hộ của mình, nhưng lại không thể dọn đến đó sống riêng vì nhiều lý do. Kinh tế gia đình cải thiện rất nhiều. Lẽ ra lúc này đây, là thời gian để bù lại những vất vả đã trải qua, là thời gian để cảm nhận hạnh phúc gia đình. Nhưng nỗi buồn và những giọt nước mắt bên cạnh tôi đã quá lâu nên không muốn rời xa.

Tôi vẫn là một kẻ thất bại.

Khi khó khăn, tôi tìm ra lý do để tồn tại. Giờ đây đừng để lý do ấy biến mất, vì tôi sẽ không biết mình phải sống vì điều gì.

Quốc Khánh 2009
PHML