PHML's Diary

Friday, November 12, 2010

ảo tưởng

Source photo

Liệu cuộc sống của tôi có phải tồn tại quá nhiều những ảo tưởng hay không?

Sáu năm qua, tôi lần lượt bỏ đi bản thân mình để cố hoà nhập vào một thế giới. Để cố gắng có một cuộc sống an lành, tôi lùi từng bước, nhịn từng chút, những giọt nước mắt câm lặng giấu cho riêng mình, để đổi lại cái tôi luôn mong mỏi: sự yên bình.

Tôi gần như rơi vào trạng thái của một kẻ điên, để biết rằng sẽ chẳng có ai cứu mình nếu chính mình không tự giải thoát cho mình. Tất cả những gì tôi cố gắng trong chừng ấy năm qua đều hoàn toàn vô ích.

Liệu có phải để tồn tại thì ta phải chà đạp kẻ khác? Để có sự yên bình thì phải tìm cách khoá mỏ, làm cho những thứ chung quanh phải tàn tật đi?

Niềm tin của tôi hết lần này đến lần khác cứ dần dần sụp đổ? Tôi nên tin vào điều gì? Đấu tranh sinh tồn hay tính nhân bản của con người?

Một kẻ như tôi hoá ra đã ảo tưởng về thế giới này nhiều đến vậy sao?

Những giọt nước mắt ảo tưởng rơi trên cuộc đời đầy ảo tưởng.

PHML