PHML's Diary

Saturday, February 7, 2009

đua đòi

Từ bé tôi luôn bị nói là đứa đua đòi. Gần đây tôi tu, vô sản chỉ mong no cơm ấm áo, chứ chuyện ăn ngon mặc đẹp thời khủng hoảng này nghe có vẻ tự đề cao mình quá. Tôi là con gái, học cái ngành không có gì cần sự sáng tạo cả, chỉ cần làm đúng yêu cầu cẩn thận là được, chả dính dáng gì đến công nghệ. Nhưng chẳng biết ai lây cho tôi cái bệnh khoái đồ công nghệ. Nên có thể nói bao nhiêu money tôi có, nhịn ăn, nhịn mặc, nhịn tùm lum để mua mấy cái thứ theo mom tôi nói là gì đâu “ mày đua đòi quen thói”.

Còn tôi luôn ủng hộ những ai đua đòi, đời ngắn mà, có dài đâu, muốn cứ làm, bởi tôi muốn đủ thứ mà chả làm được cái nào cả. Chỉ cần mình biết tiềm lực mình tới đâu là ok.

Mom con bạn từ thời học mầm non sang nhà tôi hỏi bộ laptop giờ mắc lắm hay sao. Tôi cười hì hì:
-Thời khủng hoảng nhà máy nào cũng giảm sản lượng, máy móc giờ cũng bình thường, giá giảm nhưng vẫn chẳng bao nhiêu, vì cái hàng khủng năm vừa rồi vẫn cứ nằm trên đỉnh, bởi giờ ai cũng ngại tung ra hàng mới. Theo con nghĩ là vậy, N muốn mua máy à?
-Ừ, mà nói giá trên trời, nó nói máy gì mà hơn 30M.
Tôi cười, tiền nào của đó mà bác.
-Nó nói ngành nó học cần laptop, không có laptop không học được, bất tiện lắm. Trong lớp ai cũng có cả.
Tôi nhủ thầm, câu này giống câu tôi nói với mom tôi trước đây 4 năm.
-Mà laptop nó khác máy bàn chỗ nào?
Tôi chả biết phải nói sao để nó không nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn vì do tôi bàn tùm lum làm nó không mua được máy. Mà nếu nói sự thật ai cũng biết cả rồi. Tôi quyết định thuyết phục dùm nó, còn nó mua được hay không do nó thôi.
-Tại N nó suốt ngày ngoài đường. Nên có laptop mới tiện bác à, đâu phải cứ việc gì cũng chạy về nhà làm trên máy tính rồi chạy ra, bất tiện lắm. Đôi khi lỡ nhiều việc.
Ôi quả táo thuốc độc, sao ai cũng muốn sở hữu mày thế?


Chuyện đó là của con bạn tôi, giờ tới phiên tôi mơ vì biết phận mình chỉ có mơ thôi, chả thể nào đủ khả năng đem em nó về để thoả nỗi nhớ tương tư cả.

Dạo này ai gặp tôi cũng tưởng tôi nhiều tiền lắm hay sao ấy. Suốt ngày hỏi mấy câu trên trời không, mà vị trí thật sự của tôi chắc gần địa ngục. Nghe mấy câu hỏi mà lộn ruột, nợ chưa trả xong ở đó mà sắm với sửa.

Chả biết những ai từng xài pda sao,chứ tôi đã đụng vào em nó rồi thì không thể bỏ được. Chưa từng rờ vào iphone nên không biết, nhưng tôi nghĩ chắc là phần mềm cung cấp cho nó thì không thể phong phú như Window Mobile được. Kiến thức em nông cạn, chỉ biết có thế!

Bao nhiêu năm ôm anh laptop, rút được rất nhiều kinh nghiệm.
  • Em chả bao giờ xách anh đi đâu cả, thân em mỏng lắm, cõng anh 2kg8 cộng với đống sách vở, tùm lum thứ linh tinh khác >> gặp người quen chỉ có thở, chứ hơi đâu nữa mà nói.
  • Café bạn bè mang anh theo? Lâu lâu mới gặp mặt bạn bè, mang anh theo làm quái gì. Vậy ở nhà lên net chat wc cho khoẻ.
  • Anh bệnh, giá chữa bệnh cho anh cũng cao hơn thằng khác. Mà nàng nào yêu anh hàng độc, giá lại càng lè lưỡi. Ai yêu anh táo thì suy nghĩ kỹ nhá!
>>Tóm lại laptop, desktop cũng như nhau đối với em, khác ở cái giá ánh mắt người ta nhìn mình thôi.

Pda thì với tôi giờ khá tuyệt, khuyết điểm là chưa cài được các phần mềm đồ hoạ, mà mấy cái đó làm ở nhà cũng được. Em liệt kê ưu điểm đây ạ:
  • Nhỏ nhẹ hơn laptop.
  • Các loại softs thông dụng thì gần như đủ. Chỉ mỗi cái bàn phím hơi bé tí, em luôn chọn bàn phím qwerty.
  • Wireless thì ok. Trình duyện web đọc tin tức thường , hay cập nhật giá cả, email, chat chit skype hay yahoo đều quá ổn.
  • Pda phone được, còn laptop thì không. ^_^
  • Chụp hình, quay phim đều được, chỉ mỗi không đẹp bằng máy chụp hình chuyên dụng. Tóm lại với anh laptop có thể thiếu nhưng không thể thiếu pda.
Khổ nỗi giờ ai nhìn thấy thằng pda của em cũng kêu em đổi máy đi, con gái xài gì mà to kềng. Hic, nghe câu đầu đúng ý em, rất muốn đổi mà hổng có money, ý sao nghe thấy ghét, có đổi cũng chỉ pda thui.

Đây ạ, anh pda em tương tư lâu lắm òi, đến bao giờ em được ôm anh vào lòng? Hình như là chả bao giờ cả.

Xperia X1




Photobucket
Photobucket