PHML's Diary

Thursday, November 27, 2008

.


Dẫu rằng muốn nói xin lỗi sớm hơn nhưng lòng có nhiều chuyện buồn quá, không muốn cứ tự đá động vết thương hoài. Hôm nay tâm trạng cũng không tốt lắm, nhưng càng không nói thì lại càng thấy nặng lòng.

Bắt đầu thì L đã là người có lỗi trước, kết thúc cũng do L quyết định, điều kiện do L đặt ra, phạm luật cũng là do L.

Tuy vậy vẫn câu nói cũ “chưa hề hối hận vì quyết định đó!”

...

Đã có thời gian, mỗi khi buồn muốn khóc là nhấc điện thọai lên, bấm số đó, nhưng lại không thể bấm được con số cuối cùng. Và khi gặp chuyện bất ngờ con số đầu tiên hiện ra trong đầu vẫn là số đó, đã gọi nhưng không có tín hiệu trả lời từ bên kia… và biết rằng tất cả đã kết thúc!



Cố liên lạc, cố xin một cái hẹn, cố gặp mặt cho bằng được, không phải để níu kéo quá khứ. Chỉ muốn xác định một vài điều. Và thật lòng rằng lúc đó L đang chịu rất nhiều áp lực, không biết bản thân có vượt qua được không, muốn nói hết suy nghĩ trong đầu, muốn lòng vơi bớt một tí, nhưng lại không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của mình. Bởi bạn đã thuộc về quá khứ rồi.

Lâu lắm và cũng khó khăn lắm mới có thể gặp lại, không phải để nói dối. Nhưng ánh mắt đó,ánh mắt của bạn nhìn mình làm mình không đủ can đảm đế nói thật.

Xin lỗi nhé, xin lỗi vì đã nói dối.

Từ xưa đến giờ những chuyện L nói dối bạn cũng nhiều quá rồi, không muốn tiếp tục nói dối nữa.

Xin lỗi, xin lỗi vì đã không thể nói thật được với bạn.


Photobucket
Photobucket

0 comments: