PHML's Diary

Sunday, November 23, 2008

Thổn thức

Nguồn ảnh: sưu tầm

Đã lâu rồi tôi không quan tâm đến những gì xảy ra chung quanh mình. Vô tâm với bạn bè, với người thân, tôi sống với những gì tôi chọn, và tôi cảm thấy hài lòng với những gì mình có, hạnh phúc với những thứ đơn giản mình sở hữu. Tôi đã bỏ quên con tim mình nơi quá khứ ngự trị còn hiện tại thì chẳng thể nào mó tới được, rõ là nó đã không bị đánh cắp, vậy mà sao không lấy lại được???

Nghỉ hè, hết ăn rồi lại ngủ, vậy mà tim tôi thi thoảng vẫn nhói, không hiểu vì đâu… mà lại phải thức trắng đêm???

Không vô tình để gặp mặt một người, không vô tình để cố nhớ một người, và rồi tôi nhận ra chỉ có tôi cố không vô tình mà thôi, còn người vẫn có tâm với cuộc sống của mình.

Thời gian qua đi, tất cả những kỷ niệm tôi có còn đây, còn ở người chắc là được ném qua khung cửa và theo chiều số phận nó đã đến đâu rồi??? Tim tôi vẫn trong tôi, mà sao người lại có thể làm nó đau thế này!!!

Cánh cửa đã khép thì đừng cố mở lần nữa, những gì đã qua thì đừng cố giữ mà làm gì. Biết vậy, không níu thì làm sao mà buông, tại bởi đâu mà cứ mang hòai thổn thức…

Wednesday July 11, 2007 - 01:34am (ICT)


PHML

0 comments: