PHML's Diary

Sunday, November 23, 2008

Người điên... tu...

Nguồn ảnh: sưu tầm

Không biết tu bao nhiêu năm mới thành chánh quả ha? Mình tu được bao nhiêu năm rồi nhỉ? Không nhớ rõ nữa, cũng chẳng nhớ mình bắt đầu ăn chay từ bao giờ…?

Dạo này mình cảm giác như bề trên thử thách mình hơi nhiều, không biết mình đã làm gì sai nữa, hay trong quá trình mình tu mình đã làm điều gì không đúng mà sao dạo này lòng mình chẳng tĩnh tâm được một chút nào, cứ long bong lang bang, ngồi không yên mà đứng thì mỏi chân… rõ khổ

Con Thư cứ suốt ngày là oai oái, mày mà thành chánh quả thì tao là bồ tát, trời, tao nói thiệt, vì người tu không cần phân bua nên chuyện mày thành bồ tát là phải phụ thuộc vào tao, nên làm ơn để tao tu, đừng gây chuyện với tao nữa…

Mà hình như mình nhớ trong suốt mấy năm qua, mình đâu có tu nữa chừng rồi xuống núi hú đâu, mà sao rắc rối cứ trèo lên tìm mình hòai , lạ chưa?

Tu rồi mà sao lòng cứ vướng nợ trần hoài, nhân hôm nay ăn chay, mình sẽ tĩnh tâm để nhớ một người, ủa lộn, tu không được tình cảm, tĩnh tâm để quên một người, hôm nào con không ăn chay con sẽ cố quên, mà con không quên người đó được thì con có thành chánh quả không ha? Trời, bao năm tu chỉ vì một người mà “công” thành “không” thì tội con lắm, làm ơn xét lại giùm con. Vì tình cảm chân thành con dành cho người đó, nên hãy cho con thành chánh quả, tội lỗi thì cứ đổ hết cho người đó là được…he…he…he…

Con vốn dĩ khẩu xà tâm phật, nên nói vậy thôi, chứ đó mà đau lòng thì con vui sướng lắm thay, nữa lại nhầm, tu không nói dối, nên người đó mà bùn thì con có thể bùn theo, nhưng bùn hơn không thì không biết.

Tĩnh tâm mà tu đi L… bỏ qua hết đi L… đừng vì phút giây mà bỏ cả mấy năm trời mày khổ công tu nha…

Saturday July 14, 2007 - 05:09pm (ICT)




PHML

0 comments: