PHML's Diary

Thursday, March 19, 2009

Lỡ bước

Nguồn ảnh: sưu tầm


Buồn…

Lo lắng…

Mất ngủ…


Muốn gọi ai đó trút bớt lòng sầu…
Chỉ có mình ta với ta.

Chiếc đèn bàn, cái bàn phím… lóc cóc nhịp gõ đêm.
Lại lảm nhảm một mình… giữa khuya.

Ta sợ hãi muốn tìm nơi trốn tránh.
Biết tìm ở đâu?

Rồi lơ mơ nhập nhằng viết ra bài thơ chả ra sao.
Cả cuộc đời ta làm toàn làm những việc chả ra sao.

...

Lỡ bước

Em lỡ bước đi qua vùng hoang mạc
Thấy mênh mang sự khô cháy héo tàn
Chân lê bước mà không hề biết lối
Đi về đâu giữa biển cát mênh mông

Quay đầu lại nhưng chẳng còn lối cũ
Gió đi ngang quét sạch dấu chân hằn
Càng lê bước càng rơi vào tuyệt vọng
Gọi ai đây giữa đất trời bao la?

Có ai nghe tiếng than từ lồng ngực
Nhịp tim đau nên thút thít nghẹn ngào
Em lạc bước đi qua vùng hoang mạc
Để ưu sầu hoá cồn cát trơ vơ


không nên nói



PHML

0 comments: