PHML's Diary

Wednesday, November 26, 2008

Mệt mỏi


Cảm thấy không khí chung quanh mình như đọng lại, khó thở…

Phải chi lúc này có thể khóc oà nhỉ, thèm khóc một trận cho no mắt … cho tất cả tan theo không vướng bận nữa. Đôi khi muốn nhận được một lời an ủi, nhận được một lời khích lệ nhưng không phải theo cái kiểu “mày như thế là quá tốt rồi, còn muốn gì nữa…” thế mới thấy, chung quanh mình không ít người nhưng tìm được người có thể nói những thất bại, những nỗi lo lắng thì không có lấy một móng.

Lẽ ra khi ghi những dòng này phải đau một tí nhưng sao thấy tức cười, mỉm cười là sở trường của mình mà.



Mỗi khi vấp váp, tim quặn nhói, thì câu nói luôn thốt ra là “mẹ ơi”, chỉ đến đó! Lòng luôn nhắc đi nhắc lại “con có lỗi với mẹ”.

Buồn phiền của con luôn được giấu một cách cẩn thận, không dám nói với chung quanh sợ bị khinh thường, mà vốn dĩ có ai xem trọng đâu mà phải lo lắng, thì bản chất con người mà, ai cũng mong mình đừng bị khinh rẻ. Có quá nhiều người có sở thích cười chê chà đạp lên nỗi đau của kẻ khác để thoả mãn cái tôi của mình, để biết mình hơn thiên hạ. Mẹ là người duy nhất thương yêu con và không bao giờ bỏ rơi, có nhiều lúc muốn chui vào lòng mẹ mà thổn thức nhưng không dám, con đau một thì mẹ đau mười. Mình rơi nước mắt và làm cho người mình thương phải rơi nước mắt cái nào đau hơn? Vậy thì con cười để mẹ vui khi biết con gái mình hạnh phúc.

Lúc này muốn thét thật to lên “tôi cũng có trái tim”

Photobucket
Photobucket

0 comments: