PHML's Diary

Wednesday, November 26, 2008

giống-khác


Cũng không biết có phải di truyền không, nhưng mẹ luôn nói mày sống với tao mà chả giống tao gì cả, giống hệt thằng cha mày, chuyện này chỉ có mẹ biết chứ con sao biết được, mười tám tháng quá bé để biết bố mình ra sao.

Thời gian không phải ngắn nhưng không phải ai cũng biết tha thứ để đón nhận sự thanh thản. Con cũng thế, quá bé, quá khờ để tìm đáp án lòng mình bằng cách trả một cái giá quá đắt.

Con uống nhiều hơn ăn. Nạp năng lượng chủ yếu bằng nước uống, không biết có bao nhiêu người giống con nhỉ. Uống sữa để chống đói. Không thích ăn, chỉ thích uống các loại nước, hết nước ép rồi lại sinh tố. Cái này mẹ cũng nói con giống bố nốt, mà thiệt ra thì sở thích về ăn uống của mẹ khác con

Mẹ nói rằng ngày xưa tao không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là sinh ra mày thì với tao mày như tờ giấy trắng, tao vẽ rồng ra rồng, vẽ rắn ra rắn, ở với tao thì giống tao. Ai dè mẹ vẽ rồng mà con hoá ra giun. Con hay nhìn mẹ rồi cười, nhưng không phải nụ cười nào cũng chứa hạnh phúc.

Vẻ bề ngoài đôi khi không thể phản ánh được tất cả bên trong. Nhưng với cuộc sống hối hả như bây giờ thì liệu mấy ai có thời gian để nhìn cái mà ai cũng gọi là nội tâm. Mà nội tâm ai mà không có, phải chăng để ngắm nhìn nội tâm của một người bên cạnh mình là điều dư thừa.

Có những người luôn tự khẳng định cái tôi của mình bằng sự khác biệt nhưng với một số người sự khác biệt đôi khi lại là nỗi đau.


Photobucket
Photobucket

0 comments: