PHML's Diary

Sunday, May 24, 2009

Tiếng chân

Nguồn ảnh: sưu tầm
Đôi khi một mình nhìn những con người qua lại, chợt thấy phải chăng mình đã già. Sân trường không có nhiều cây, nhưng có vườn thực vật ngay bên hông cổng ra vào. Ngồi ghế đá chờ vào tiết, hôm nay sao tôi đi học sớm thế. Suy nghĩ bâng quơ, đầu óc chả bao giờ tập trung được cho việc gì. Mông lung giữa quá khứ không rõ ràng và hiện tại đầy bụi.

Bạn đến bên cạnh lúc nào không hay. Lại hỏi mình đăm chiêu gì thế, học bài hết chưa. Phải chi mình học cũng tập trung như nghĩ vẩn vơ thì hay biết mấy.

Chợt nhận ra rằng đã lâu lắm mình không thuộc bất cứ số phone nào, chẳng bao giờ nhìn kỹ gương mặt ai, đã rất lâu tai mình không đế ý đến tiếng bước chân.

Nếu nhớ không lầm thì hình như đã từng…
Hành lang rộng có mái ngói che, dãy ghế đá được xếp dọc hai bên, mình vẫn hay ngồi đấy chờ một người. Và nếu vào trễ thì lại ngó nghiêng xem có ai đó chờ mình không. Không biết tự bao giờ mình có thể nhận ra tiếng chân của ai đó khác với hàng trăm bước chân khác. Dù không quay đầu lại nhưng chỉ nghe tiếng chân dù chậm hay vội vã mình vẫn biết đang hướng về phía mình. Mặc dù sự thật có đôi khi mình nhầm với người khác. Nhưng tiếng chân ấy mình đã nhận ra dù ở đâu và thời tiết thế nào. Nơi siêu thị đông đúc, con phố ăn hàng gần trường, trời nắng chang chang hay lách tách tiếng mưa rơi trên mái hiên… tiếng chân ấy mình đã cảm nhận bằng tai hay tim nhỉ?

Trở về với cuộc sống thật tại, mình đã qua rồi tuổi mộng mơ. Mình cần thật tế và đối diện với chính mình.

Quá khứ đã quá mờ nhạt để hiện ra từng hình ảnh cụ thể và thậm chí bản thân cũng không biết rằng nó có phải là sự thật hay do ảo tưởng. Còn hiện tại thì mệt mỏi không biết mình đang đứng đâu giữa vùng hỗn độn rộng thênh thang như lạc vào mê cung vậy.

Mình lại muốn cup học về nhà ngủ thôi.

Ôi, tiếng chân ngày xưa đã bước tới nơi nào rồi nhỉ? Ôi, cái tôi vô dụng biết bỏ mày vào đâu đây?



PHML

0 comments: