PHML's Diary

Thursday, March 26, 2009

ru tôi


Chiều nay gặp lại một người quen cũ. Anh giành chút thời gian hỏi thăm tôi. Cảm thấy có chút biết ơn vì điều đó.

Anh hỏi gia đình tôi dạo này thế nào? Học hành tới đâu?

Tôi cười “gia đình em vẫn vậy, ngoại nằm viện gần nữa tháng, mẹ chạy vô ra cơm nước, còn em thì phụ lặt vặt việc nhà, học hành thì vẫn lệch bệch”

Anh nhìn tôi với con mắt thương hại. Anh bắt đầu nói về mình và những dự định tương lai. Cách anh nói cho tôi biết anh rất tự hào về con người mình. Tôi nhìn anh rồi ngẫm “phải chi tôi có chút tự tin như anh thì hay quá”. Lương của anh - người vừa tốt nghiệp đại học bằng tiền xài vặt mẹ cho tôi hàng tháng, nếu anh biết điều đó anh có mạnh miệng nói như vậy không nhỉ? Tương lai của anh đang rộng mở phía trước, con đường tôi sẽ đi thì còn nhiều lối rẽ. Chả có thể đoán trước điều gì, nhưng ít ra anh thấy mình hữu dụng, còn tôi thì chán ngán bản thân mình.

Đời vẫn vậy, tôi thấy sự nhún nhường tôi từ những kẻ hưởng được chút gì lợi ích. Sự lên mặt khinh thường từ những kẻ tưởng tôi chỉ có 2 bàn tay trắng.


Hôm nay tôi vẫn chưa làm được gì cả, vẫn còn tồn đọng những việc đáng lẽ phải xong từ lâu. Chiều về tới nhà thấy hoa mắt, mệt mỏi. Muốn ngủ nhưng lên giường nằm thì nhức đầu, ngồi dậy lại chóng mặt. Tôi sao thế này?

Còn nhiều chuyện bé tí tôi cần phải hoàn tất mà sao với tôi lại khó khăn đến thế này? Tại sao tôi lại vô tích sự đến vậy chứ? Tao chán mày quá L ơi!

...
Có ai ru tôi để có thể chìm vào giấc ngủ bình yên?

"Em hãy ngủ đi" tôi lại tự ru mình để tìm kiếm giấc mộng bình yên...



Photobucket
Photobucket

0 comments: