PHML's Diary

Tuesday, March 17, 2009

Hai người bạn


Tôi là người khi nói về tình bạn thì gợi nhớ rất nhiều kỷ niệm đẹp, nhưng hỏi về tình yêu chỉ là một khoảng trống.

Tôi muốn viết vì sợ rằng mình sẽ quên, và sợ rằng thời gian trôi qua mọi thứ sẽ thay đổi. Cũng rất có thể hình ảnh đẹp của ngày hôm nay sẽ trở nên méo mó vào ngày mai. Điều này không có nghĩa là trách, chỉ là vì đã mất nhiều nên lo sợ cho cái mình đang có. Đôi khi tôi không biết bày tỏ lòng biết ơn của mình như thế nào, vì nói tiếng cám ơn lại hoá ra dư thừa.

Đầu tiên sẽ nói về MH. Tôi là người tiếp cận H, càng gần tôi lại càng thấy nhiều điểm không vừa ý. Tuy nhiên H vẫn có thể xem là một người bạn tốt vì chưa chơi xấu tôi bao giờ cả. H là dân tỉnh vì thế cuộc sống ở SG khá chật vật, và tôi rất hiểu cái cảm giác muốn đổi đời. Hơn ai hết tôi là người hiểu rõ câu “nghèo là cái tội”. Thi thoảng H vay tôi khi gia đình không gửi tiền lên kịp, nhưng bao giờ cũng trả rất sòng phẳng. Dù mối quan hệ giữa hai đứa rất tốt, nhưng không hiểu sao thi thoảng tôi vẫn không tin H. Đó có lẽ do lỗi ở tôi. Nhưng H là người rất có ý chí vươn lên và kiên trì cho những việc mình muốn có. Ở H có rất nhiều điểm tôi tin rằng tương lai H sẽ đạt được những thứ mình đặt ra.

H cũng đã rất tốt với tôi. Có lần tôi gặp tí rắc rối vì giấy tờ, gọi điện cho tôi không được. H lại chạy ngược xuôi, để giúp tôi. Kết quả tuy không như mong muốn nhưng tôi thấy cảm kích vì điều đó.

Lâu rồi tôi không đi sắm đồ. H lại rủ, thế là hai đứa lại long nhong. Nhưng tôi dạo shop nào đều thấy choáng bởi giá cả. Tôi định quẹo vào chợ xem thì H la lên “Thôi, tao không có mặc được loại đó, hàng chợ sao mà mặc!”. Tôi ngừng xe định quay qua nói nhưng rồi nghĩ thế nào lại thôi. Lòng vòng một lúc, tôi bảo mất hứng sắm đồ nên café thôi.

Ngồi trong quán tôi tần ngần suy nghĩ. Nếu là trước đây tôi sẽ nhìn thẳng mà chỉ trích câu nói vừa rồi. Nhưng tôi lại không nói. Đó là dấu hiệu không tốt. Tiền gia đình H gửi lên không bằng 1/3 tiền xài vặt của mẹ cho tôi hàng tháng. Tôi thấy sợ, sợ H sẽ lạc bước, sợ thế giới của 2 đứa tôi không có cách nào dung hoà, sợ thấy trước mắt sẽ là con số 0.


AT thì ngược lại, lần đầu tiên đã ghét tôi rồi. Sau này nó mới nói hồi đầu tao nhìn mày là ưa không nổi. Lúc mày ngồi kế tao là tao thấy khó chịu rồi. Tôi hỏi sao lại ghét tôi.

- Nhìn mày ra vẻ tiểu thư thấy ớn.
- Trời, tao thấy tao giống ăn mày hơn chứ.
- Mày ăn mày, chắc ăn xin tao cũng không tới.

Tôi chẳng hiểu vì sao T lại không tự tin trước tôi. Mặc dầu suốt ngày có một câu ca liên tục “ Mày cũng xinh nhưng tao phải đau lòng nói rằng mày không thể bằng tao được, chịu khó học hỏi đi”.

T cũng có rất nhiều điểm làm tôi bực mình, nhưng chịu khó hiểu thì cũng cho qua được. Cũng mừng cho nó vì trong số bạn bè thì nó là đứa được liệt kê trong hàng được bồ cưng như trứng mỏng. Còn tôi thì thuộc ế dài cổ.

T vừa lĩnh lương làm thêm. Nhắn tôi đi ăn. Cũng lâu rồi không gặp, muốn biết tin tức chỉ còn cách gặp trực tiếp thôi. Nhà T không nối mạng nên không thể chat chit, với lại nó vừa đi học vừa đi làm, bận tối mắt.

- Mày muốn ăn gì hôm nay tao khao.
- Dạo này giàu thế suốt ngày đòi khao tao hoài vậy.
- Tao mới lĩnh lương.
Tôi ngần ngừ, thì T nói
- Hay ăn gà rán đi, Spagetty?
- Mày mới ăn cơm xong mà
- Nhưng mà mày chưa ăn. Tours Les Jours nha, tao nghe nói có bánh gì ăn ngon lắm.
- Không dám đâu, tao ăn thấy dở ẹc.
Chả hiểu sao dạo này nhiều người thích quán đó đến thế. Thức ăn thì kkông thể nuốt nhưng nước thì ok, có lẽ tôi quên mất sở thích ăn món tây của mình rồi. Tôi tạt xe vào hẻm “ăn bột chiên, tao thèm bột chiên”.
- Ê, khinh thường bạn vừa phải thôi.
- Tao thèm bột chiên thiệt mà. Nhiều tiền quá thì sắm vàng mà để dành.

Không biết từ bao giờ tôi bắt đầu quen với việc tìm những quán bình dân rẻ tiền, và thấy thú vị khi đi long nhong chơi mà không phải hao quá nhiều. Nhưng đi với người lạ thì ngược lại hoàn toàn, chỉ thoải mái với không gian sang trọng và giá cả trên trời thôi. Viết mấy dòng này tự dưng thấy tội cho các anh nhỉ.

Thỉnh thoảng trong công việc tôi vẫn thường giúp T, cũng chả nhiều nhặng gì, vì tôi có phải đứa giỏi giang cho cam. Nhưng T luôn cố tìm cách trả bù cho những gì tôi giúp. Tôi vốn vô tâm nên cũng rất ít để ý, nhưng chợt một ngày tôi nhận ra rằng, có những món T không bao giờ đụng nhưng vẫn mua cho tôi dùng. Và tôi biết tiền tiêu của T không nhiều. Tôi đã giật mình vì điều đó. Tôi thấy mình may mắn khi có thể quen biết người như vậy.
...

Những người bạn của tôi!
Cám ơn vì đã cho tôi biết họ. Cám ơn họ đã dành tặng tôi những kỷ niệm sẻ chia.



Photobucket
Photobucket

0 comments: